*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Độc Cô Hối vội vàng biến mất từ tầm mắt của Dương Bách Xuyên.

Lúc này thật ra trong lòng Dương Bách Xuyên rất là sảng khoái đến xiêu vẹo, có hơi hiểu được sư phụ Vân Thiên Tà, vì sao lại luôn nguyền rủa khi nói chuyện cùng mình, không phải lo sợ bị mất mặt mũi.

“Thì ra mắng đồ đệ là cảm giác tốt đẹp như vậy, ha ha, thật sự rất sảng khoái, về sau phải mắng chửi nhiều hơn mới được.” Họ Dương thầm nghĩ ở trong lòng.

Nếu như giờ phút này Độc Cô Hối có thể nghe được tiếng lòng của Dương Bách Xuyên, chắc chắn sẽ nổi bão, đáng tiếc là anh ấy không nghe được.

Sau khi răn dạy Độc Cô Hối xong, lúc này Dương Bách Xuyên mới quay đầu đổi lại một bộ mặt tươi cười thân thiện nhìn về phía Võ Kiếm đang đứng ở một bên có hơi trợn mắt há hốc mồm nói: “Cậu gọi là Võ Kiếm đúng không?”

Từ lúc lên đấy Võ Kiếm đã thấy được màn đầy khí thế chấn động khi dạy dỗ lại Độc Cô Hối của Dương Bách Xuyên, trước đó cũng đã từng nhìn thấy Dương Bách Xuyên đối chiến cùng với Nguyên Thần Tử, thật ra trong lòng rất có hảo cảm đối với Dương Bách Xuyên, không nghĩ tới Dương Bách Xuyên sẽ nói chuyện thân thiết cùng với hắn như vậy, vội vàng ôm quyền nói: “Thưa tiền bối vãn bối là Võ Kiếm.”

Dương Bách Xuyên không còn lời nào để nói: “Vậy đao cậu sử dụng, nó có tên gọi như thế nào?”

“Thưa, bẩm tiền bối vãn từ nhỏ bối đã là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được đạo cô sư phụ ngũ linh sơn nhặt được, trên người có một tín vật chỉ có một chữ võ là họ, sư phụ nói lúc nhặt được ta là đêm Thiên Cẩu Thực Nguyệt rất tà khí, liền đặt tên cho ta một chữ kiếm, nói kiếm là quân tử, là hóa thân của chính khí, dùng chính khí có thể trấn áp tà khí của ta, cho nên tên của vãn bối là Võ Kiếm.”

Chờ Võ Kiếm giải thích xong, trong lòng Dương Bách Xuyên vui vẻ, nhìn qua màn chào hỏi của anh và Võ Kiếm, cũng không tệ lắm, hắn ta giải thích chi tiết là khởi đầu tốt.

Trong lòng Dương Bách Xuyên đương nhiên là đang đánh chủ ý với Võ Kiếm, sư phụ đã nói Võ Kiếm là linh căn thuộc tính phong, tương lai thành tựu sẽ không kém, thiên tư của người này không thu vào tông môn, chẳng phải là thiệt thòi lớn sao?

Ngay khi Dương Bách Xuyên muốn tiến thêm một bước biểu đạt ý nguyện trong lòng, vừa muốn mở miệng, thì bên người vang lên cười ha ha của Đinh Dương.

“Ha ha ha, Võ Kiếm thiên phú không tệ, lão phu Thần Tông mở cửa núi, đang chiêu mộ thanh niên thiên tài như cậu, nếu như cậu có nguyện ý nhập Thần Tông tôi, tương lai lão phu sẽ tự tay dạy ngươi luyện võ, tung hoành giới võ cổ có được không?” Đinh Dương bắt đầu kéo người.

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên trong lòng tức giận mắng ông ta không biết xấu hổ, lão chết tiệt.

Nhưng mà, ngay sau đó, mấy người khác từng người cũng tiến lên, bảy miệng tám lưỡi so với Đinh Dương còn trần trụi muốn cướp lấy người hơn.

Đương nhiên chỉ có Hạ Lộ không mở miệng, nhưng Ngô Nam lại tiến lên, nói với Võ Kiếm một lúc.

Mấy đại Tiên Thiên đều hứa hẹn điều kiện ưu đãi với Võ Kiếm, để cho Võ Kiếm gia nhập thế lực của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play