Chuẩn bị mang mấy rương châu báu được lấy từ mộ thất dưới lòng đất, để cho cô ấy bán đấu giá, dù sao đối với anh mà nói để ở trong không gian bình Càn Khôn chỉ có chiếm diện tích.

Sau khi điện thoại gọi, Triệu Nam ở công ty, Dương Bách Xuyên trực tiếp đi ra ngoài.

Sau khi lên xe, anh lấy sáu cái rương từ không gian bình Càn Khôn ra bỏ vào trong xe.

Trong đó có hai rương là rương rỗng, một rương chứa quyển sách bằng da thú, cái còn lại chứa tranh chữ mục nát, trực tiếp đốt cuộn da thú và tranh chữ mục nát.

Dù sao hai cái rương rỗng cũng đáng giá, vì được làm từ tử đàn mộc.

Trong bốn cái rương khác chính là kim ngân châu báu thật sự, một rương kim nguyên bảo, một rương trang sức trân bảo, một rương ngọc khí, một rương là đồ sứ, đều là hàng thượng đẳng, ước tính có thể bán được không ít tiền.

Đến tòa nhà đấu giá Triệu thị, từ xa Dương Bách Xuyên đã nhìn thấy một người quen, Triệu Vũ Linh.

Nhìn thấy xe của Dương Bách Xuyên dừng lại, Triệu Vũ Linh chạy tới mang theo khuôn mặt tươi cười liền hô: “Em rể, em muốn giết anh sao~”

Dương Bách Xuyên nhìn ánh mắt nóng bỏng của anh ta cung với cách nói chuyện, da gà cả người đều nổi lên.

“Cút~ tôi không có hứng thú với anh~”

“Ah~ em rể hiểu nhầm, ý của ta là không gặp em trong nhiều ngày nên nhớ nhung a~”

“Thằng nhóc nhà cậu nhớ đan dược của tôi đúng không?”

“Khụ khụ~” Bị một câu của Dương Bách Xuyên nói ra tâm tư, sắc mặt Triệu Vũ Linh đỏ ho khụ che dấu xấu hổ, nhưng mà anh ta thật sự nhớ thương đan dược của Dương Bách Xuyên, lần trước anh ta chiếm được một viên đan dược ở nhà họ Triệu làm cho nội lực của anh ta tăng lên Ám Kình tầng bảy đỉnh phong, nhưng ở trong giới uy phong một phen, trong lòng nghĩ đang tìm Dương Bách Xuyên muốn một viên để có thể đột phá đến Ám Kình tầng tám.

“Sao vậy~ em rể, anh tận tâm tận lực bảo vệ an toàn của vợ cậu, hai mươi bốn giờ như hình với bóng không lúc nào rời khỏi cô ấy...”

Lời còn chưa dứt, ánh mắt Dương Bách Xuyên liền trừng lên.

Triệu Vũ Linh biết nói sai liền dừng lại, bảo vệ hai mươi bốn giờ như hình với bóng, chẳng phải là nói ngủ đều đi theo sao?

Nghĩ tới đây vội vàng giải thích: “Ý tôi là, Nam Nam đi làm tôi mới đi làm bảo vệ cô ấy.”

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười, biết tâm tư của tên nhóc Triệu Vũ Linh này, không có trêu chọc anh ta, ném chìa khóa xe ném cho anh ta nói: “Trên xe có sáu cái rương, giúp tôi mang lên, biểu hiện tốt, cho tên nhóc cậu một viên đan dược.”

“A ~ a a, được được, không thành vấn đề, em rể ngài có thể yên tâm ta tự mình dọn lên.” Nhận được lời hứa một viên đan dược của Dương Bách Xuyên, Triệu Vũ Linh vui mừng, vội vàng đồng ý.

Dương Bách Xuyên trực tiếp lên lầu đến văn phòng Triệu Nam, sau khi gõ cửa, thư ký Ngải Diệp đến mở cửa, nhìn thấy Dương Bách Xuyên bĩu môi nói: “Quản lý Dương, đã lâu không gặp~”

“Thư ký Ngải, đã lâu không gặp ~” Dương Bách Xuyên có hơi xấu hổ, giám đốc bộ phận giám định này của anh theo lý lẽ chưa từng đi làm bình thường.

Sau khi đi theo Ngải Diệp đi vào, cô nói: “Bây giờ cậu nghỉ ngơi chờ một chút, Triệu tổng đang gặp khách hàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play