*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đoan Mộc Văn ở bên cạnh thấy vậy vội vàng nói: “Gia chủ!” Ông ấy biết gia chủ đang dùng sử dụng bí pháp gia tộc tiêu hao tuổi thọ của mình, nội lực có thể tăng mạnh trong thời gian nhưng đồng thời cũng gây nguy hiểm đến tính mạng.

Dương Bách Xuyên cũng cảm giác được khí huyết của Đoãn Mộc Hành Thiên lập tức tăng vọt, không cần hỏi cũng biết ông ấy đã dùng bí pháp gì đó. Trong lòng anh rất lo lắng, song đúng lúc này Mãng Xà hai đầu và Hắc Điêu trên bầu trời đã đánh tới nên không thể hỏi nhiều.

Một tay siết lại thành nắm đấm, chân khí vờn quanh, tay kia tạo chưởng, Chân Hỏa bao trùm lòng bàn tay, vọt về phía bọn chúng.

Mặc kệ là Mãng Xà hai đầu hay Hắc Điêu, cách một khoảng xa đã ngửi thấy mùi hôi thối kinh tởm bốc ra từ trên người bọn chúng, Dương Bách Xuyên biết rõ đây chính là dấu hiệu của khí độc.

Có lẽ đối với các võ cổ giả mà nói khó có thể chống lại khí độc này, tuy nhiên Dương Bách Xuyên lại là ngoại lệ. Anh là tu chân giả, Càn Khôn Tạo Hóa Quyết anh luyện có thể hóa giải rất nhiều loại khí độc, có thể xem nhẹ mấy thứ này.

Tất cả những gì còn lại chính là dùng thực lực để chiến đấu.

Với tu vi Luyện Khí kỳ tầng tám đỉnh phong cộng thêm chân khí, anh còn không đấu lại hai đầu súc sinh này à?

Chân Hỏa được chuyển hóa từ chân khí không phải là thứ có thể dập tắt bằng nước lạnh. Những nơi nó đi qua, đám sâu độc đều biến thành tro tàn, rối rít rút lui.

Mãng Xà hai đầu bất ngờ nhận lấy một chưởng, rít lên một tiếng đầy thảm thiết.

Khiến Dương Bách Xuyên ngạc nhiên là Chân Hỏa đánh trúng thân Mãng Xà hai đầu nhưng lại bị lớp vảy của nó chặn lại, chỉ vẻn vẹn bốc lên một luồng khói đen.

Mãng Xà hai đầu bị đau, há miệng phun ra một luồng khí độc đen ngòm về phía Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên hít vào một hơi đã thấy đầu váng mắt hoa, anh lập tức vận chuyển Tạo Hóa Quyết, nhanh chóng hóa giải.

Lúc này, Đoan Mộc Hành Thiên ở sau lưng anh gầm lên một tiếng rồi vung kiếm về phía đỉnh đầu Dương Bách Xuyên.

“Keng keng!”

Nơi khóe mắt nhìn thấy tia lửa đang bắn tung tóe, lưỡi kiếm của ông ngoại va chạm với móng vuốt của Hắc Điêu, giúp anh đỡ đòn tấn công của nó.

Dương Bách Xuyên cũng sợ hãi một hồi, anh vừa mới bị khí độc của Mãng Xà hai đầu làm tê cứng, phản ứng chậm lại một nhịp, suýt chút nữa đã bị móng vuốt sắc bén của Hắc Điêu cào trúng rồi.

Những tia lửa vừa rồi là do móng vuốt của nó va chạm với cổ kiếm của ông ngoại tạo nên, nếu bị cào trúng thật thì hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Trong lòng vừa động, Dương Bách Xuyên nhảy lên ngang bằng với Hắc Điêu, dùng linh thức công kích.

Công kích thuận lợi, Hắc Điêu dừng lại giữa không trung, Dương Bách Xuyên biết có hiệu quả, dứt khoát tung một chưởng vào đầu nó.

Ầm!

“Két.”

Hắc Điêu của Liên Thành Hải Bằng gào lên, bị một chưởng của Dương Bách Xuyên đánh gục xuống đất.

Lúc này, Liên Thành Hải Bằng và Mãng Xà hai đầu cùng nhau công kích đến.

Dương Bách Xuyên sửng sốt, nhìn thấy sau khi Hắc Điêu gãy một bên cánh ngã xuống đất lại đứng lên, nó vẫn chưa chết.

Xem ra hiện tại hơi khó chơi, anh lập tức đáp xuống đất, nắm lấy ông ngoại bay đi hơn mười mét, gọi Đoan Mộc Văn: “Đi mau!”

Tạm thời bọn họ không đối phó được với chúng, chạy trước rồi tính sau.

Bọn họ chạy như điên không quay đầu lại, Liên Thành Hải Bằng vẫn đuổi theo không tha, nửa giờ sau, ba người Dương Bách Xuyên chạy đến đường cùng.

Trước mặt là vách núi cao hơn một trăm mét, không có đường đi.

Đoan Mộc Văn lớn tiếng nói: “Gia chủ, cậu chủ, phía bên kia có một hang động.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play