Một câu làm tất cả mọi người nổ tung.

Lý Mục Lai nói với Dương Bách Xuyên: “Dương tiên sinh có thể cắt hết hay không, tôi muốn nhìn một chút, đế vương lục bên trong lớn đến mức nào?”

Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói: “Không thành vấn đề, ông Lý chờ một lát.”

Thật ra trong lòng anh biết rất rõ, trong nguyên thạch cao 3 mét này, phỉ thúy đế vương lục tầm 1 mét hai, hơn nữa là một phỉ thúy đế vương lục hình người.

Dưới ánh đèn chiếu rọi, gần như tất cả mọi người đều thấy được ánh sáng xanh biếc lập lòe, cực kỳ xanh trong.

Ở trong mắt của Dương Bách Xuyên, tốt đến mất cũng chỉ dùng để lấy linh khí, mặc dù trong viên nguyên thạch này là đế vương lục, nhưng linh khí trong nó vẫn chưa phải là tốt nhất trong mười tám viên nguyên thạch anh chọn.

Anh đã đồng ý sẽ cho đội đặc công Hồn Long của Thanh Tước một số tiền, nên sẽ dùng viên phỉ thúy đế vương lục này để báo đáp. Số nguyên thạch còn lại anh sẽ mang về, trở thành tài liệu bày trận và tu luyện.

Hai mươi phút sau, chính tay Dương Bách Xuyên bắt đầu cắt, bởi vì linh thức của anh rộng lớn, nên lớn mật xuống đao sẽ không cắt nhầm vào phỉ thúy.

Dần dần một bức tượng phỉ thúy hình người cao 1 mét hai xuất hiện trong tầm mắt của mọi người. Mặc dù không có ngũ quan hoàn chỉnh, nhưng lại có hình người, chỉ cần được đại sư điêu khắc gia công, nó sẽ trở thành một người đẹp phỉ thúy đế vương lục sinh động như thật.

Đúng vậy, viên phỉ thúy đế vương lục này có hình thái của một thiếu nữ.

Mọi người gần như đỏ bừng mắt, tràn ngập hâm mộ ghen tị hận.

Chỉ một viên phỉ thúy đế vương hình người này đã tiêu tốn của Dương Bách Xuyên số tiền tám trăm triệu, nếu có thể mua bán thành công, có thể kiếm lời rất nhiều.

Quan trọng hơn Dương Bách Xuyên đã mua sắm mười tám viên nguyên thạch, bây giờ mới mở hai viên, còn mười sáu viên chưa mở.

Lúc này có một vài người đã suy nghĩ Dương Bách Xuyên có phải là cao thủ giả heo ăn thịt hổ trong giới đổ thạch hay không.

Bởi vì mở hai viên liên tiếp, viên đầu tiên là phỉ thúy huyết hiếm nhất, còn chưa cắt mở hoàn toàn đã được ra giá ba trăm triệu năm ngàn vạn. Nếu viên phỉ thúy huyết đó được khai thác xong, cộng thêm gia công, ít nhất cũng có giá năm trăm triệu?

Đừng nói bây giờ lại xuất hiện một bức tượng cao tầm 1 mét hai, còn là phỉ thúy đế vương lục hình người tự nhiên?

Không nghe Lý Mục Lai nói đó là báu vật vô giá sao?

Tất nhiên vô giá trong miệng Lý Mục Lai chỉ để hình dùng sự hiếm có của viên phỉ thúy đế vương lục hình người này.

Dương Bách Xuyên tin tưởng, trên đời này chỉ cần là vật chất thì không có cái nào là không có giá cả, chỉ cần xem mọi người định vị trả giá thế nào thôi.

Bốn viên lúc trước không xuất hiện màu xanh có lẽ chỉ là thủ thuật che mắt của cậu ta đúng không?

Lúc này mở được hai viên to, cộng thêm thủ pháp cắt nhìn như thô bạo của cậu ta, nhưng lại không cắt nhầm vào phỉ thúy dù chỉ một chút đã chứng minh Dương Bách Xuyên này là một cao thủ.

Lý Mục Lai đứng đối diện cũng nghĩ như vậy ở trong lòng.

Sau khi Dương Bách Xuyên rửa sạch phỉ thúy đế vương lục, phát hiện ngoại trừ ánh mắt đỏ bừng của mọi người trong sân, không có người nào hô to muốn giao dịch, điều này làm anh có chút buồn bực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play