“Nói nhanh... Bình sứ này... A không, là ai đưa đan dược này?” Triệu Trường Sinh kích động đến mức phá âm.

“A… Lão gia, quá nhiều người, tôi… Tôi không nhớ kỹ.” Triệu Quyền xấu hổ.

“Ngu xuẩn.” Triệu Trường Sinh giận dữ, món quà quan trọng như vậy, vậy mà không có người nhớ kỹ, tức giận mắng to.

Triệu Trường Sinh nói với đám người: “Không biết là vị cao nhân Võ Đang nào giá đáo, đưa lên món quà to như vậy. Triệu Trường Sinh thất lễ, mời ngài ra đây cho tôi gặp mặt.” Hôm nay có quá nhiều người đến, có rất nhiều gương mặt mới lạ, ông cũng chỉ có thể dùng loại phương pháp này để tìm người.

Dương Bách Xuyên chua xót, trong lòng thở dài: “Cuối cùng vẫn bại lộ.”

Vừa định nhấc chân đi ra ngoài, không nghĩ đến Triệu Quyền mở miệng nói: “Lão gia tôi nhớ ra rồi, trên mỗi một món quà đều ghi chú tên khách khứa.:

Sau khi Triệu Quyền nói xong, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía bình đan dược trên tay đạo trưởng Phương. Quả nhiên có tên, nhẹ giọng nhắc đi nhắc lại: “Dương Bách Xuyên. Vị đại sư này tên là Dương Bách Xuyên.”

“Dương Bách Xuyên?” Diệp Tái Thiên không nhịn được phát ra tiếng, phản ứng đầu tiên là không tin.

Vương Huyền Cơ cũng sửng sốt, nhìn về phía Dương Bách Xuyên đánh trốn sau đám người, sau đó cười ha ha.

“Tôi… Nên sớm nghĩ đến là Dương Bách Xuyên… A không đúng, Dương tiên sinh, ha ha ha ~” Triệu Viễn Thành vui vẻ, ánh mắt tìm kiếm Dương Bách Xuyên trong đám người, sau đó nhìn thấy anh, lớn tiếng nói: “Dương tiên sinh, tại sao ngài lại tránh sau lưng mọi người vậy.”

Nói xong nói với Triệu Trường Sinh: “Ba, con đã nói Dương tiên sinh không phải người phàm ba còn không tin.”

Trong nháy mắt, ánh mắt của mọi người tập trung trên người Dương Bách Xuyên.

Trong đó có một ánh mắt tràn ngập lửa nóng.

Lúc này Triệu Nam đỡ bà cố nội đi ra nghe không sót một chữ vào trong tai, nhìn về phía Dương Bách Xuyên, khuôn mặt tràn đầy hạnh phúc.

Dương Bách Xuyên cảm nhận được ánh mắt của Triệu Nam, hơi mỉm cười, bước lên phía trước.

Nếu không thể điệu thấp vậy thì cao điệu.

Vân Môn đang thành lập, mượn tin tức hôm nay rải rác ra ngoài, cũng làm cho đám người đang ngầm dùng thủ đoạn nhìn xem thực lực của Vân Môn.

“Dương Bách Xuyên ra mắt các vị đồng đạo.” Dương Bách Xuyên ôm quyền, nói với Vương Huyền Cơ và mọi người ở đây.

“Bách Xuyên tiểu hữu, cậu giấu lão phu kỹ thật. Đan Tiểu Bồi Nguyên đã xuất hiện, cậu thực sự làm bần đạo cảm thấy ngoài ý muốn.” Vương Huyền Cơ mỉm cười nói.

“Khụ khụ ~ cháu không cố ý giấu giếm ngài.” Khi nói chuyện với Vương Huyền Cơ, Dương Bách Xuyên tương đối tùy ý.

Một già một trẻ nói chuyện phiếm, ở trong mắt những người ở đây lại khác.

Vương Huyền Cơ là nhân vật nào?

Dương Bách Xuyên lại có thể nói chuyện bình đẳng với ông ấy, tất cả mọi người đều nhìn ra được điểm này. Không ai nghĩ đến Dương Bách Xuyên không chỉ lấy ra món quà dày nặng, còn quen biết cả lão thần tiên như Vương Huyền Cơ.

“Huyền Cơ huynh và Dương đại sư quen biết nhau?” Đạo trưởng Phương kích động hỏi. Ông ta và Vương Huyền Cơ quen biết, bây giờ thấy mối Vương Huyền Cơ và Dương Bách Xuyên quen biết, đối với ông ta đây là chuyện rất tốt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play