*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sở dĩ gọi trận Huyết Hồn Niết Bàn là sát trận bởi vì trận pháp này sẽ hấp thu máu và hồn phách của con người, cực kỳ tà ác, trái với lẽ trời.

Ở Tu Chân Giới có rất ít người dám dùng, Dương Bách Xuyên không ngờ trận pháp này lại tồn tại trên trái đất.

Thiết nghĩ trận pháp này nhất định là do cô gái trên tế đàn bố trí.

Dương Bách Xuyên nghĩ rằng có thể là cô gái này tu luyện gặp vấn đề nên dùng trận pháp độc địa này để khôi phục tu vi của mình, hay nói chính xác hơn là đánh thức cô ta khỏi giấc ngủ sâu.

Trong mắt người bình thường, trận pháp và tu chân đều là chuyện trái với quy luật tự nhiên. Nhưng với người tu chân thì bất kỳ chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Dương Bách Xuyên mạnh dạn suy đoán, nếu như cô gái trên tế đàn tu luyện xảy ra vấn đề thì chắc hẳn nguyên thần của cô ta chỉ đang ngủ mà thôi, cô ta có thể thông qua trận pháp này để khôi phục tu vi và tỉnh lại.

Vì thế cô ta mới tạo ra truyền thuyết về kho báu, thu hút người đời sau đến tìm báu vật, nhưng thật ra khi đến đây mọi người sẽ trở thành tế phẩm của cô ta.

Hộp ngọc cô ta ôm trong tay rất thần bí, nhất định là rất nhiều người sẽ cho rằng đó là báu vật, và hiển nhiên sẽ đi tới gần hòng lấy hộp ngọc.

Nhưng một khi đến gần tế đàn trong phạm vi chín mét, bọn họ sẽ bị trận pháp tấn công rồi hấp thụ máu và hồn phách, trở thành tế phẩm.

Bốn bộ xương trắng xung quanh tế đàn đã chứng minh điều này.

Thủ đoạn của người tu chân không thể giải thích theo lẽ thường, mà đa phần những người đời sau đều là võ cổ giả, nào biết tế đàn chính là trận pháp, là một cái bẫy to.

Vốn dĩ chẳng có kho báu gì hết, chỉ có một huyết trận muốn lấy mạng bọn họ mà thôi.

Hết người này đến người khác tới tìm kho báu, cuối cùng kẻ xông vào đây đều biến thành xương trắng.

Chết mà không biết vì sao mình chết, Dương Bách Xuyên thấy oan uổng thay bọn họ, nhưng không hề đồng cảm với bọn họ, bởi vì nếu như bọn họ không tham lam tìm kiếm kho báu thì sẽ không bỏ mạng ở nơi này.

Dương Bách Xuyên đi lên mấy bước quan sát. Anh không nhìn rõ cô gái trên tế đàn cho lắm, nhìn xa thấy khá xinh đẹp, nhưng không ngờ cô ta lại là người độc ác như vậy.

Thế nên anh cảm thấy nhìn phụ nữ không thể nhìn bề ngoài, nội tâm mới là điều quan trọng.

Đương nhiên đây cũng chỉ là suy đoán của anh mà thôi, cụ thể thế nào thì anh không chắc chắn, nhưng từ trận Huyết Hồn Niết Bàn trước mặt thì chắc là không sai đâu.

Có trận pháp cấm này ở đây, hèn gì có thể ngăn chặn sức mạnh của linh thức.

Trận pháp này tai hại như vậy, Dương Bách Xuyên cảm thấy mình cần phải phá giải nó, nếu không thì chẳng biết nó sẽ hại chết bao nhiêu người nữa.

Người tu chân vốn có trách nhiệm thay trời hành đạo, anh đã gặp phải thì không thể làm lơ.

Hôm nay nếu là người khác thì chưa chắc đã có cách, nhưng Dương Bách Xuyên thì khác, anh là người tu chân, là truyền nhân của Thập Nhị Kiếp Tán Tiên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play