Triệu Nam trợn mắt, nhỏ giọng nói: “Chàng đó, cũng không biết đường ôn chuyện với huynh đệ cũ, về lâu về dài cũng không phải chuyện tốt, vậy nên sau khi ta biết chuyện thì lập tức thông báo cho tất cả mọi người cùng tới đây, nơi này là Tu Chân Giới cách quê hương Trái Đất của chúng ta tất ra, Chiêm Khánh Nhân và Hồ Tiên Nhi thành hôn mà những bằng hữu này cũng không biết, đúng là không thể nào nói nối, dù sao tu luyện khô khan, vừa vặn mọi người cùng nhau tụ tập cũng là chuyện tốt.”

“Haha, vẫn là nàng suy nghĩ chu toàn, trở về sẽ thưởng cho nàng”

“Đáng ghét ~"

“Đi đi thôi, mọi người nhanh vào..."

Chiêm Khánh Nhân mời tất cả vào trong...

Có thêm nhiều người, Dương Bách Xuyên vung tay lấy từ bình Càn Khôn đồ dùng trong nhà mang theo từ Trái Đất, dứt khoát bày ở đại viện, gom góp bốn cái bàn.

Sau đó lại lấy ra ba cái vi nướng và bếp để mọi người bắt tay vào làm ngay tại chỗ.

Ba đồ đệ và con của hẳn phụ trách nướng.

Dương Bách Xuyên, Chiêm Khánh Nhân, Lưu Tích Kỳ, Lý Đại Nghị và mấy người đàn ông ngồi cũng một bàn.

Hắn lại phất tay, hai mươi thùng rượu trắng từ Trái Đất xuất hiện.

“Hay lắm, còn nói không có hàng tích trữ? Nhiều hàng lậu như vậy mà không lấy ra, không được, phải chuẩn bị cho ta mười thùng” Lưu Tích Kỳ nhìn thấy nhiều rượu trắng như vậy thì cười mắng.

“Ta cũng muốn, haha...”

“Ta cũng một phần...”

Mấy người Lý Đại Nghị lập ức ồn ào theo.

Dương Bách Xuyên cười nói: “Mấy người không hỏi ta xem có hay không à, yên tâm, trở về ai cũng có phần, hôm nay mọi người uống thoải mái, không ai được phép dùng pháp lực”

“Được..."

Ai nấy đều cười rồi đồng ý.

Sau khi trở thành tu chân giả, bọn họ rất ít khi uống say, muốn xin rượu từ Trái Đất chỉ là một loại nhớ nhung quê nhà.

Có lẽ đây không phải rượu tốt nhất nhưng lại là loại rượu gây thương nhớ nhất.

Từng bình rượu trắng mở ra, thức ăn được mang. lên, nướng thịt, đa số đều là đồ ăn của Trái Đất, khiến ai cũng phải sụt sịt.

Tình cảm với quê hương đất nước bộc phát.

Dương Bách Xuyên bưng một chén rượu lên: “Chiêm điên, đầu tiên là chúc mừng huynh và Tiên Nhi, đồng thời cũng hy vọng huynh, thậm chí là tất cả mọi người thông cảm cho ta, suốt chặng đường đi ta đã suy nghĩ rất nhiều, chưa bao giờ dừng lại, nếu như có gì không đúng với mọi người, lơ là sơ xuất thì xin mọi người bỏ quá cho, điều ta muốn nói là, chúng ta mãi mãi là huynh đệ.

Năm đó ta đã nói với lão Kỳ, mục tiêu của chúng ta là sao trời biển rộng, bây giờ chúng ta đã làm được rồi, con đường trưởng thành tiến bộ, thật tốt khi có mọi người đi cùng, ta kính tất cả mọi người”

Dứt lời, hắn uống một hơi cạn sạch.

“Vân Tử, chúng ta đều biết, những năm nay ngươi luôn đứng ở phía trước che gió che mưa cho chúng ta, giữa huynh đệ, người thân bạn bè ai cũng biết rõ, chúng ta chỉ cảm thấy biết ơn và áy náy, cảm ơn ngươi đã hóa thân thành một cái cây lớn, che gió che mưa cho bọn ta, hổ then là vì không giúp được gì, những năm nay ngươi vất vả rồi...

Lưu Tích Kỳ và Chiêm Khánh Nhân nói.

“Uống..."

...

Hôm nay tất cả mọi người đều rất vui vẻ, Dương Bách Xuyên đã uống rất nhiều.

Không ít người say tới không nhớ được gì, ai cũng không dùng tới pháp lực.

Dương Bách Xuyên cũng tâm sự rất nhiều, với huynh đệ, với vợ thậm chí là hai tỷ muội Lục Tuyết Hi.

Cuối cùng, hắn không biết gì nữa hết.

Nhưng sau ngày hôm đó, đệ tử Vân Môn truyền ra một tin đồn, thánh chủ Dương Bách Xuyên uống rượu khóc thành tiếng.

Nói: Hôm đó thánh chủ đại nhân chỉ tay lên trời mắng, cướp đi người phụ nữ của mình, sau đó thề với trời đất sớm muộn gì cũng có ngày hẳn bước vào U Minh Giới, tìm chủ mẫu Liễu Linh Linh trở về...

Hôm sau, Dương Bách Xuyên mang theo Mai tỷ, Chồn Nhi, Thần Phượng bà bà và tiểu Phượng Hoàng rời khỏi Vân Môn, đi về hướng Tiểu Yêu Giới.

Lúc sắp đi, Dương Bách Xuyên tới thăm Triệu Nam, bởi vì hôm uống rượu trong nhà Chiêm Khánh Nhân, Triệu Nam cũng uống say, nàng nói nàng nhớ Vượng Tử.

Năm đó vượng tử theo Triệu Nam cùng tới Tu Chân Giới, nhưng khi bảo vệ chủ bị thương nặng thì biến mất, sống hay chết cũng không gặp lại

Dù sao Triệu Nam nhớ Vượng Tử, mà Dương Bách Xuyên lại nói Vượng Tử còn sống, hẳn sẽ tìm về cho Triệu Nam.

Sở dĩ hắn nói như vậy là bởi vì lão đầu từng nói, Vượng Tử chỉ là mộ

con vật bình thường, nhưng sau khi thừa hưởng một giọt máu của Phong Vân Thần Khuyển thì đã thay đổi số mệnh, vận số của Vượng Tử không ngắn, vậy nên có lẽ Vượng Tử vẫn còn sống.

Trước lúc đi hắn tới an ủi Triệu Nam, nói cho nàng biết, lần này sau khi ra ngoài, lúc trở về hắn sẽ tìm Vượng Tử cho nàng.

Nữ nhân ở Vân Môn nuôi không nhiều linh sủng lắm, nhất là từ bình thường tới yêu thì cũng chỉ có Triệu Nam và Lâm Hoan.

Dương Bách Xuyên đã mang con mèo yêu về cho Lâm Hoan, mỗi ngày nó đều bên cạnh khiến Lâm Hoan vô cùng vui vẻ, Triệu Nam thấy thì lại nhớ tới Vượng Tử của nàng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play