Kỳ thực là các đại yêu dưới trướng Dương Bách Xuyên cũng chưa nghĩ thông, lần này Vân Môn bị tính kế, Hoàng triều Hiên Viên và Trường Sinh Điện nên ra mặt nhất mới phải, nhưng bọn họ cũng không...
Người lập ra Trường Sinh Điện Vân Trường Sinh và Dương Bách Xuyên là sư huynh đệ, hơn nữa còn là sư huynh đệ cùng một sư phụ, vậy mà lại không giúp đỡ.
Hoàng triều Hiên Viên, Dương Bách Xuyên đã tặng cho họ Thần Ma Y Điển, bọn họ cũng không ra mặt...
Trong hoàn cảnh như vậy, Dương Bách Xuyên sẵn sàng tha thứ cho hai gia chủ, nhưng những đại yêu như Thanh Ngưu và Tử hoàng sẽ không, nếu không phải nể mặt Dương Bách Xuyên, Thanh Ngưu thậm chí sẽ muốn ra tay.
Khi đến mời người, sắc mặt hẳn ta không tốt chút nào, giọng điệu cực kỳ gay gắt
Hai người Hiên Viên Hoàng đế đương nhiên hiếu được điều này, cười khổ, đi theo Thanh Ngưu không nói lời nào.
Về phần hai Tán Tiên, bọn họ hiện tại biết mình không có tư cách quản những gì Dương Bách Xuyên nói, tin tức hôm nay Diệu Tiên truyền ra thực sự là chấn động, không quá lời chút nào nếu nói Dương Bách Xuyên bây giờ có tư cách nói chuyện ngang hàng với hai đại Tán Tiên, thậm chí là cao hơn một bậc.
Lúc này, Hiên Viên Hoàng đế cùng với Tân thánh chủ của Trường Sinh Điện biết mình không có khả năng giúp đỡ, đành phải rời đi, đoán đây là vì Dương Bách Xuyên không muốn làm bọn họ xấu hổ.
Sau khi hai người rồi đi.
Truyện Xuyên KhôngDương Bách Xuyên nheo mắt lại và nghiêm túc nhìn Tán Tiên của Trường Sinh Điện và Tán Tiên của Hoàng triều Hiên Viên.
Ngay từ đầu, Dương Bách Xuyên đã cố tình làm lơ vị Tán Tiên có tu vi cao nhất này.
Sở dĩ như vậy là vì Dương Bách Xuyên đã trút hết cơn giận Hiên Viên Hoàng đế và Tân thánh chủ Trường Sinh Điện lên đầu hai Tán Tiên này, sở dĩ hai nhà không ra tay giúp đỡ Vân Môn, Dương Bách Xuyên có thể đoán được là do hai Tán Tiên này cản trở.
Dù la nguyên nhân gì thì Dương Bách Xuyên cũng sẽ không hòa nhã với hai Tán Tiên này, cố ý không để ý đến bọn họ chính là muốn xem thử hai lão già này có tức giận không.
Nếu bọn họ tức giận, Dương Bách Xuyên sẽ thử sức mạnh mới được nâng cao của mình.
Trái ngược với dự đoán, hai ông già không hề tức giận mà chủ động mỉm cười với Dương Bách Xuyên.
Lão phu Tê Mậu Đốn, là đệ tử đời đầu của Trường Sinh Điện, cũng là trưởng lão đầu tiên của Trường Sinh Điện đến đảo Tán Tiên, so bối phận với Vân Trường Sin thánh chủ, theo lý thuyết hẳn là nên gọi một tiếng Dương sư đệ” Tè Mậu Đôn chấp tay với Dương Bách Xuyên, hành lễ ngang hàng.
"Lão phu là Hiên Viên Khai Minh, Tán Tiên của Hoàng triều Hiên Viên, Dương đạo hữu khách sáo rồi” Hiên Viên Khai Minh cũng chào Dương Bách Xuyên.
Ban đầu hai lão già này cũng tức giận vì sự chậm trễ của Dương Bách Xuyên, nhưng mà.. Sau khi tận mắt nhìn thấy Dương Bách Xuyên ngộ đạo tiến lên Phi Thăng Cảnh đại viên mãn, cơn giận trong lòng hai người cũng biến mất.
Đùa à, chỉ trong một năm, Dương Bách Xuyên đã ngộ đạo một lăn tăng thắng từ Phi Thăng Cảnh trung kỳ lên Phi Thăng Cảnh đại viên mãn, tư chất này quả thực trăm năm thậm chí ngàn vạn năm cũng khó thấy.
Hơn nữa, khí tức sau lần đột phá trước đó mạnh mẽ đến mức khiến bọn họ đều kinh hãi và sợ hãi, đương nhiên bọn họ biết rằng nếu Dương Bách Xuyên muốn ra tay, chỉ sợ hẳn sẽ có thể trấn áp được bọn họ.
Sau khi nhìn thấy những đại yêu, thần thú. ở Vân Môn, và cảm nhận được khí chất trên chiến trường, không còn nghỉ ngờ gì nữa, lúc này nếu tức giận, nói không chừng Dương Bách Xuyên sẽ xử lý luôn bọn họ.
Suy cho cùng, trong phân tích cuối cùng, các thánh chủ của Trường Sinh Điện và Hiên Viên triều lần này muốn giúp đỡ Vân Môn, nhưng lại bị hai người bọn họ cản lại, bọn họ tin rằng lần này Vân Môn sẽ bị tiêu diệt. Hai thánh địa ra tay liên thủ cũng vô dụng, hơn nữa, những sẽ đắc tội những Tán Tiên khác, tốn thất không đáng có.
Ai có thể ngờ rằng Dương Bách Xuyên sẽ xuất hiện lật ngược tình thế, trấn áp yêu ma và đệ tử của năm Thánh Địa lớn, giết chết những Tán Tiên đó.
Hai người lúc này thái độ không tệ, trong lòng đang nghĩ đến việc xây dựng quan hệ tốt đẹp, nỗ lực bù đắp, khách khí với Dương Bách Xuyên là chuyện bình thường.
Bọn họ có thể nhận ra.
Lúc này, Dương Bách Xuyên ánh mắt phức tạp liếc nhìn hai lão gia hỏa, cuối cùng trong lòng thở dài, quên đi, dù sao hai Tán Tiên cũng không có dính líu vào, coi như trợ giúp vô hình.
"Hai người... Các ngươi thật khách khí..” Dương Bách Xuyên trả lễ, nghĩ cũng không cần thiết phải tức giận, lúc này tốt nhất là hỏi hai người tình huống của đảo Tán Tiên.