Tu sĩ sinh linh giữa trời đất, tại sao phải phân thành chính đạo ma đạo?

Tại sao lão ma đầu Vu Minh Tuyền lại muốn giết nhiều người bình thường như vậy?

Còn người của Thánh địa luôn miệng nói chính đạo, tại sao cũng muốn tính kế Vân Môn của hắn..?

Từng câu hỏi hiện lên trong đầu, vì vậy Dương Bách Xuyên đã rơi vào một tăng suy tư sâu xa..

Lúc Tử Hoàng báo người của Trường Sinh Điện và hoàng triều Hiên Viên đến, thực ra không phải hắn cố ý nắn bóp, mà hẳn chợt ngộ ra, tâm cảnh lúc này đã tiến vào tình huống không thể nói rõ.

Dương Bách Xuyên không biết đối với tu sĩ, một trận tàn sát chính là một lần tu hành, trận chiến hôm nay thực sự có xung kích rất lớn với tâm hồn của hắn.

'Đầu tiên, nghĩ lại còn sợ, nếu như hắn không về kịp lúc, đồng thời trùng hợp nghe được cuộc trò chuyện, nói cách khác là cấu kết của Nạp Lan Ngự Phong và Ma tộc Kim Cang Cừu Bá, thì hậu quả không thể tưởng tượng nối. Hắn sẽ mất đi mấy chục vạn đồ môn đệ tử cả Vân Môn, sẽ mất đi người thân bạn bè...

Đây là điều hẳn không thể tiếp nhận.

Tiếp theo là hắn đã có nhận thức hoàn toàn mới về người được gọi là chính đạo, thì ra đứng trước lợi ích và tư lợi, chính nghĩa cũng có thể buông bỏ, hoặc nói là dối trá thì càng chính xác hơn.

Lần này, Tán Tiên của mấy đại Thánh địa tính kế Vân Môn ngoài mặt nói dễ nghe, hy sinh Vân Môn vì đại nghĩa tiêu diệt Ma tộc. Thực chất Dương Bách Xuyên biết rõ, mấy thế lực thấy sự mạnh mẽ của Đại Yêu Vân Môn, danh tiếng hơn người, nên có lòng kiêng dè và đố kỵ. Hơn nữa có Tán Tiên muốn ra mặt tiêu diệt Vân Môn Tiên Cảnh của hẳn, đúng là thuận nước đẩy thuyền thôi.

Từ điểm này, Dương Bách Xuyên đã hiểu ra một đạo lý, đó chính là ở thế giới của tu sĩ không có đại nghĩa chân chính, chỉ biết điều đó có lợi ích cho bản thân hay không.

Ngoài ra, việc triệu hồi Lục Nhĩ Mi Hầu khiến hán biết được Yêu Tiên Yêu tộc cũng có yêu thật lòng, một lời hứa đáng giá ngàn vàng.

Hắn còn thấy được tồn tại Yêu Tiên mạnh mẽ, hiểu ra một đạo lý khác, thực lực mạnh mẽ sẽ có thể nghịch chuyển Càn Khôn.

Giết chóc cả ngày, Dương Bách Xuyên đứng ở đỉnh núi hai ngày, thời gian ba ngày trôi qua, pháp tắc thần thông Phương Thốn hắn thi triển ở Vân Môn duy trì đến đỉnh điểm, ngay sau đó tất cả đều bắt đầu trở lại vị trí cũ.

Cây to chọc trời pháp tắc thần thông diễn hóa ra khôi phục lại kích thước, sông núi trở về vị trí, Vân Môn Tiên Cảnh khôi phục dáng vẻ ban đầu.

Chỉ là vết máu trên mặt đất chứng minh từng tồn tại một trận đại chiến chính ma, máu của tu ma giả và tu chân giả, bao gồm những Tán Tiên kia vĩnh viễn lưu lại trong bùn đất của Vân Môn Tiên Cảnh. Từng cảnh cây ngọn cỏ điên cuồng sinh sôi dưới ánh mắt chăm chú của Dương Bách Xuyên

Một nhóm sinh linh tiêu tan giữa trời đất, một nhóm sinh linh khác chui ra từ bùn đất, nhận được sinh mệnh mới.

Sống chết luân hồi do trời định, đây là quy luật tự nhiên...

“Ầm..."

Nút thắt vì giết chóc mà chui vào ngõ cụt trong lòng Dương Bách Xuyên vốn đang được gỡ bỏ, trong đầu lại đột nhiên nổ vang.

Vô số linh khí trời đất ùn ùn kéo đến, chui vào trong người hắn, cảnh giới tu vi trực tiếp đạt đến Phi Thăng cảnh hậu kỳ.

Trong trời đất có một loại sức mạnh vô hình khác cũng tụ tập về phía cơ thể của hắn.

Lúc này, bình Càn Khôn trên cánh tay của Dương Bách Xuyên lóe sáng, sức mạnh vô hình này đã chui vào trong bình Càn Khôn.

Nguyên thần trong biển ý thức chợt mở mắt, một sức mạnh thần hồn đánh lên Hắc Liên, Hắc Liên lập tức lóe sáng.

Trong đan điền, hai mệnh tinh lớn nhanh chóng. vận chuyển, điên cường hấp thụ luyện hóa linh khí trời đất ùn ùn kéo đến.

Dưới núi, hai Tán Tiên của Trường Sinh Điện và hoàng triều Hiên Viên, Thánh chủ Trường Sinh Điện và Hiên Viên hoàng đế đều đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía đỉnh núi.

Người của cả Vân Môn cũng lập tức nhìn về phía chỗ Dương Bách Xuyên.

Lúc này, Dương Bách Xuyên đang tắm trong ánh sáng vàng, vô cùng Thần Thánh.

“Đây.. là giác ngộ ư...?” Tán Tiên của hoàng triều Hiên Viên ngưỡng mộ nói

“Linh khí trời đất tụ tập từ nghìn vạn dặm, Phi Thăng cảnh trung kỳ vào thẳng hậu kỳ, xem ra đang, chạy thẳng tới đại viên mãn rồi. Chẹp chẹp chẹp... Lợi hại, lợi hại... Giác ngộ trong một trận giết chóc, từ xưa đã có, nhưng người có thể giác ngộ ở cảnh giới đỉnh điểm như Phi Thăng cảnh thì chưa từng nghe nói..." Tán Tiên của Trường Sinh Điện Thiệu Cơ cảm thán.

Tình hình này duy trì tận ba năm.

Ba năm sau, linh khí trời đất tản đi, Dương Bách Xuyên chợt mở mắt, thét dài về phía bầu trời

Từ đây hẳn đã là Phi Thăng cảnh đại viên mãn!

Thế nhưng đúng lúc này, một tiếng nói bất mãn lại vang lên trong đầu hắn: "Tiểu tử thối gào cái gì, cũng không để vi sư được yên tĩnh”

"Lão đầu?” Dương Bách Xuyên vui mừng, lão đầu chết tiệt cuối cùng cũng thức tỉnh rồi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play