Ý thức trở nên mơ hồ, Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng sư phụ Vân Thiên Tà, mặc dù ông đang mắng chửi, nhưng hắn lại cười.

Lão già đã ngủ say rất lâu, Dương Bách Xuyên gọi rất nhiều lần đều không ra, nhưng lần này ông lại thức tinh đúng lúc khó khăn.

Sau khi nghe thấy tiếng của lão già, trong lòng Dương Bách Xuyên thả lỏng, hoàn toàn ngủ say.

Lúc này, nếu có người ngoài ở đây thì chắc chắn sẽ trợn to mắt.

Dương Bách Xuyên vốn đang nhắm chặt hai mắt, đột nhiên mở ra, nhưng hai mắt lại đây vẻ sắc bén, khí thế ngứt trời, hoàn toàn khác Dương Bách Xuyên.

Ánh sáng xanh mãnh liệt trong tay trái, nhưng ở vị trí hoa văn của bình Càn Khôn lại lấp lánh ánh sáng vàng, hoàn toàn đè ép ánh sáng xanh biếc.

Lúc này, chỉ nghe thấy trong miệng Dương Bách Xuyên phát ra âm thanh già nua, chính là giọng nói của 'Vân Thiên Tà: "Thằng nhóc khốn không có lúc nào để yên, khó khăn lâm mới khôi phục chút, giờ lại bị giày vò chết rồi!”

Rõ ràng lúc này sau khi ý thức Dương Bách Xuyên chìm vào bóng tối, cơ thể của hắn đã được sư phụ Vân Thiên Tà vừa thức tỉnh tiếp quản.

“Thú vị đấy, vậy mà lại là linh hồn Tiên Đế chứ không phải ý thức mới sinh ra, còn là thứ có tâm kế, đáng tiếc ngươi tính nhăm rồi, ngàn vạn lần không nên tính kế đồ đệ của Vân Thiên Tà này.. Dương Bách Xuyên hoặc nói bây giờ là Vân Thiên Tà híp mắt lại, nhìn chằm chằm Thủy Chỉ Căn Nguyên trong tay, lầm bẩm.

Sau đó ông nói với Thủy Chỉ Căn Nguyên: “Nghiệp chướng ra ngoài đi, đừng để bổn tôn ra tay”

Vân Thiên Tà dứt lời, Thủy Chỉ Căn Nguyên trong lòng bàn tay sáng chói, ngay sau đó lại là một ông già sáu mươi tuổi hiện ra, trong ánh mắt tam giác lấp lóe tràn đầy vẻ xảo trá dung tục, đây là một quang ảnh không phải thực thể.

Ánh mắt đảo quanh nhìn chằm chằm Vân Thiên Tà, cũng hừ lạnh nói: “Không ngờ trong người thằng nhóc này còn giấu một tàn hồn như ngươi, đúng là thú vị. Bổn Đế mặc kệ ngươi là ai, bây giờ cho ngươi một con đường, hãy cút đi nhân lúc còn sớm, thứ bổn Đế cần là thân thể của thẳng nhóc này, đừng làm hỏng chuyện tốt của bổn Đế, nếu không bổn Đế sẽ cần nuốt cả ngươi.”

“Ha ha ha."

'Vân Thiên Tà nhìn chằm chằm tiên hồn của Thúy Chỉ Căn Nguyên ở trong tay, nghe ông ta uy hiếp, ông lập tức cười ha ha.

Tiếp theo, Vân Thiên Tà dừng lại, đùa cợt hỏi: “Một tàn hồn Tiên Đế thôi, còn dám nói lời ngông cuồng, bây giờ bổn tôn trả lại lời tương tự cho ngươi, thấy sao?”

“Hồn xược... Cho dù tiên hồn của bổn Đế bị hao tổn thì vẫn là Tiên Đế, ngươi... tính là cái thá gì mà dám ra điều kiện với bổn Đế? Bổn Đế là linh hồn Tiên Thiên, là Thủy Chi Căn Nguyên, đâu phải ngươi có thể ra điều kiện?” Thủy Chi Căn Nguyên lạnh lùng uy hiếp. Thực ra ông ta cũng không nhìn thấu được trong người tiểu tu sĩ này ẩn chứa tồn tại gì, cho nên mới đang thăm dò, nhưng mà ông ta nghĩ tới bản thân đường đường là linh hồn Tiên Đế, trong lòng cũng yên tâm.

Chủ yếu là không nhìn thấu đối phương, cho nên ông ta chuẩn bị thắm dò trước rồi nói sau.

Quả thật Thủy Chỉ Căn Nguyên có tư cách uy hiếp người khác.

Hơn nữa, tiên hồn của đối phương hình như cũng không phải tồn tại hoàn chỉnh, nếu không phải tiên hồn của ông ta bị hao tổn nhiều, thì cần gì nói thừa, trực tiếp cần nuốt lâu rồi.

Điều quan trọng nhất là ông ta không nhìn thấu, cho nên mới không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Rất lâu trước, Thủy Nguyên Tiên Đế cũng không phải người đứng đầu của thời đại, còn là tồn tại bị ảnh hưởng của đại chiến Tiên Ma, thực ra ông ta hoàn toàn không đến tham gia đại chiến Tiên Ma, chỉ là một tàn hồn trốn trở về sau khi bị đại kiếp ảnh hưởng đánh mất bản thể. Nhưng Thủy Chi Căn Nguyên mới được sinh ra ở nơi này lại là thật, tàn hồn của ông ta đã trốn vào trong Thủy Chỉ Căn Nguyên mới hình thành này... mong rằng tiên hồn của bản thân sẽ khôi phục trong năm tháng lâu dài

Trải qua mấy chục vạn năm nuôi dưỡng, Thủy Nguyên Tiên Đế đã khôi phục được chút lực Tiên Hồn, mấy năm trước đã thức tỉnh.

Ông ta phát hiện linh khí trời đất của Địa Cầu quá mỏng manh, có điều ông ta ở trong Thủy Chỉ Căn Nguyên mới sinh ra nên không thiếu thốn linh khí, nhưng lại thiếu thốn sự bổ sung về lực Thần Hồn, nếu không ông ta muốn khôi phục, thậm chí muốn hóa hình cũng rất khó khăn

Dưới tình huống như vậy, Thủy Nguyên Tiên Đế cố ý phóng thích linh khí ra ngoài, chính là muốn thu hút tu sĩ Ngoại Giới đến đây, đến lúc đó ông ta có thể cần nuốt thần hồn của đối phương, thậm chí có thể chiếm lấy nhục thể.

Sự xuất hiện của Dương Bách Xuyên khiến ông ta vui mừng khôn xiết, có Thủy Chỉ Căn Nguyên hấp dẫn nên Dương Bách Xuyên đã phá ra sự bảo hộ băng hàn của ngọn núi nhỏ, khiến Thủy Nguyên Tiên Đế vui mừng. Sau khi Dương Bách Xuyên nắm lấy Thủy Chỉ Căn Nguyên, kế hoạch của Thủy Nguyên Tiên Đế đã thành công, bắt đầu cần nuốt sức mạnh của Dương Bách Xuyên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play