Trâu thần Ngũ Sắc biết mấy vạn năm trước nó bị Lam Tâm Tiên Vương lưu đày, bởi vì là tiên sủng nhưng lại không có chí tiến thủ, ăn tiên đan nhưng không hề tiến bộ.

Hiện tại lại không biết nên đi đâu.

Nghe Phong Tiên hỏi vậy, trâu thần Ngũ Sắc cũng không biết nên trả lời thế nào, trở về Tiên Giới tìm Lam Tâm sao? Cũng không biết ở đâu...

“Ha ha... Biết ngay ngươi vẫn vậy, trò cười lớn nhất giới tiên sủng Tiên Giới, nể mặt ngươi có công bảo vệ nơi này, ta cho ngươi một chỉ dẫn, có nghe?”

Phong Tiên cười nói.

“Nghe nghe nghe... Xin Phong Tiên chỉ dạy.” Trâu thần Ngũ Sắc vội vàng gật đầu.

Dương Bách Xuyên và đám người Mai tỷ thấy vậy có chút buồn cười, bọn họ cũng nhìn ra được con trâu này là kẻ ham ăn biếng làm, bọn họ tu luyện 30 năm,

con trâu này lại ngủ 30 năm, thật sự chưa nhìn thấy tiên sủng như vậy.

Ngay sau đó chỉ thấy trâu thần Ngũ Sắc gật đầu, Phong Tiên thì liếc nhìn Dương Bách Xuyên rồi biến mất.

Phong Tiên đi rồi, Dương Bách Xuyên không nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng cũng biết Phong Tiên và trâu thần Ngũ Sắc truyền âm nói chuyện.

Nhưng cũng không liên quan đến hắn, không nghĩ nhiều. “Xuyên Tử, chúng ta đi thôi.” Mai tỷ nói. “Được, nhưng chờ một chút, hoa ở đây không tệ.”

Nói xong Dương Bách Xuyên đi đến trung tâm biển hoa, chỉ trong nháy mắt một đống hoa đã bị hắn đào di chuyển vào trong không gian hồ Càn Khôn.

Lấy khoảng gần mười mẫu mới dừng tay, sau đó đi đến núi mật ong, đến gần nơi này đã thấy có con ong mật khổng lồ bay đến, Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười bắt đầu ra tay, bắt một trăm con ong mật vào không gian hồ Càn

Khôn, lúc này trở về bên cạnh đám người Mai tỷ.

Hắn muốn xem xem không gian hồ Càn Khôn có thể sản xuất mật ong cỡ này hay không?

Có những cây đại thụ che trời và đóa hoa to lớn như vậy, theo đạo lý có thể, dù sao hồ Càn Khôn có rất nhiều chỗ.

“Được, chúng ta đi thôi.” Sau đó bay lên trời đi vào trong Tinh Hải.

Dương Bách Xuyên lấy tỉnh bàn ra kiểm tra vị trí, phát hiện nơi này cách Tiểu Yêu Giới rất xa, một cơn gió lốc Tinh Hải làm bọn họ lệch khỏi quỹ đạo ban đầu.

Nhưng ngay sau đó Dương Bách Xuyên vô cùng vui vẻ, hắn phát hiện nơi này cách Địa Cầu không xa, đây là một chuyện tốt.

Sau khi dùng thần thức đánh dấu vị trí Địa Câu, Dương Bách Xuyên ghi lại một cái tên, lúc này mới thu hồi tinh bàn: “Xem tinh bàn, nơi này cách Địa Cầu không xa, ta chuẩn bị về Địa Cầu, các ngươi thấy sao?”

“Được!”

“Chỉ chỉ!”

Mai tỷ và chồn nhỏ đều rất vui, các nàng đều là sinh linh Địa Cầu, rất vui khi được về thăm quê.

Trịnh Bân Bân nói: “Ta không sao cả, sau đó có thể đi từ Địa Cầu thăm Sơn Hải Giới không?”

“Tất nhiên phải đi.” Dương Bách Xuyên nói. “Ta nghe đại ca.” Tiểu Phượng Hoàng nói. Quê quán của Trịnh Bân Bân và tiểu Phượng Hoàng đều ở Sơn Hải Giới.

Sau khi quyết định lập tức xuất phát, nhìn trên tinh bàn thì khoảng cách gần, thật ra lại rất xa!

Lúc này Trịnh Bân Bân cũng đột phá Đại Thừa kỳ, không cần tiến vào không gian hồ Càn Khôn, Dương Bách Xuyên cũng muốn để mọi người trải nghiệm cảm giác ngao du Tinh Hải...

Khoảng một canh giờ sau: “Xuyên Tử, hình như con trâu cà lăm đi theo. chúng ta...”

Dương Bách Xuyên sửng sốt, sau đó dừng lại nói: “Từ ta, ta nhìn xem tên cà lăm này muốn làm gì?”

Mặc dù nói vậy nhưng Dương Bách Xuyên cũng đã hiểu ra, thầm nghĩ: “Có thể lừa một con tiên sủng cũng không tệ...”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play