"Ai...?"

Dương Bách Xuyên hoảng sợ, giọng nữ này tuyệt đối không phải của Hắc Liên, giọng Hắc Liên tuy hơi lạnh lùng một chút nhưng vẫn rất êm tai.

Nhưng giọng nữ đột nhiên vang lên vừa khàn khàn vừa mạnh mẽ khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Hơn nữa Dương Bách Xuyên còn cảm thấy trong đầu ong ong.

Quan trọng nhất chính là, trong đầu hắn không có dấu hiệu gì, cũng không phải vang lên trong đại sảnh, chỉ riêng thủ đoạn này tuyệt đối không phải người bình thường.

Dương Bách Xuyên sao có thể không bị dọa sợ?

Sau đó lại nghe thấy: "Tiểu tử, đừng tìm lung tung nữa... Bổn tiên đang ở trước mắt ngươi..."

Dương Bách Xuyên kinh hãi, trước mắt không có bóng dáng nào.

Nhưng ngay sau đó, Dương Bách Xuyên trừng mắt phản ứng lại, tầm mắt rơi vào quả trứng màu trắng đục trước mặt, kinh ngạc nói: "Ngươi chính là con ong bên trong quả trứng này?"

"Không thì sao? Tiểu tử kia, bổn tiên chính là Cửu Sí Phong Hậu từ thời thượng cổ, cũng không phải loài ong bình thường, được rồi, đưa ta đến chỗ ả yêu phụ Lam Tâm kia đi, ngươi có thể tìm được đến đây, chứng tỏ đại trận yêu phụ kia bày ra đã đến lúc chín muồi, cũng là lúc bổn tiên phải ra ngoài rồi..."

Lúc này, Dương Bách Xuyên đã có thể xác định nơi phát ra âm thanh.

Hóa ra là bên trong Phong Noãn trước mắt, cũng chính là con ong gãy cánh bên trong Phong Noãn.

Nhưng mà... Người này tự xưng là Phong Tiên, trong lời nói cũng để lộ một vài tin tức.

Đầu tiên là, nếu con ong gãy cánh trong Phong Noãn tự nhận là Cửu Sí Phong Hậu từ thời thượng cổ, thì nhất định chính là vậy, từ hơi thở mạnh mẽ cùng với việc đối thoại trực tiếp trong tâm trí với hắn thì tuyệt đối không phải tu sĩ bình thường.

Nếu tu sĩ bình thường muốn nói chuyện trong tâm trí của hắn thì không thể nào mà hắn không phát hiện ra, và cũng cần hắn đồng ý mới được, nhưng đối phương có thể trực tiếp nói chuyện trong tâm trí hắn, đây không phải năng lực tầm thường.

Ngoài ra, Phong Tiên này còn gọi Lam Tâm Tiên Vương là... Yêu phụ, nghe có vẻ oán hận rất lớn, vô cùng bất kính, nhưng cũng không đến nỗi muốn phân thây kẻ thù thành từng mảnh, điều này khiến Dương Bách Xuyên cảm thấy rất kỳ quái.

Hơn nữa nàng ta còn nói đại trận Lam Tâm Yêu Phụ bày ra đã chín muồi, đây mới là trọng điểm trong lòng Dương Bách Xuyên.

Bây giờ nghĩ lại, tất cả những gì Lam Tâm Tiên Vương bày ra dường như đều hướng về Phong Tiên trong Phong Noãn, còn có --- Lục Nhĩ Mi Hầu trong trứng pha lê.

Trên tấm bia đá nhìn thấy lúc đầu rất có thể chỉ là thủ đoạn che mắt của Lam Tâm Tiên Vương mà thôi, cũng có thể là sợ có nhân vật lợi hại nào tiến vào phá hủy nó.

Nhưng mà bây giờ tất cả đối với Dương Bách Xuyên đã không còn quan trọng nữa, bây giờ điều khiến hắn tò mò nhất là hết thảy đối với hắn mà nói là tốt hay xấu.

Hắn nhìn chằm chằm quả Phong Noãn, hoặc chính là Phong Tiên bên trong, lúc này hắn không còn kiêng dè nữa, hắn có thể nhìn ra, dù là Lục Nhĩ Mi Hầu trong trứng pha lê hay là Phong Tiên trong Phong Noãn trước mắt đêu bị nhốt trong đó, không thể ra ngoài...

Hai người đều có một điểm giống nhau, chính là sức mạnh thần hồn vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng mạnh mà không ra ngoài được thì cũng uổng công.

Nhưng mà nếu so sánh với nhau thì Phong Tiên này mạnh hơn Lục Nhĩ Mi Hầu rất nhiều, hắn đã lĩnh giáo qua sức mạnh thần hồn của Lục Nhĩ Mi Hầu, không mạnh bằng Phong Tiên, hơn nữa còn bị Hắc Liên trực tiếp phong ấn.

Hơn nữa Lục Nhĩ Mi Hầu cũng không nói chuyện, hay nói cách khác là không có năng lực giao tiếp, còn Phong Tiên này ngoại trừ có sức mạnh thần hồn mạnh mẽ mà còn có thể âm thầm trò chuyện trong tâm trí Dương Bách Xuyên, chỉ điểm này thôi cũng đã mạnh hơn Lục Nhĩ Mi Hầu.

Bây giờ nghĩ lại vẫn còn nhiều vấn đề làm hắn nghi ngờ, hình như là Phong Tiên nói dẫn nàng ta đi gặp Lam Tâm?

Nhưng mà theo lời của trâu thần Ngũ Sắc, Lam Tâm Tiên Vương đã rời đi từ lâu rồi...

Nhưng mà có vẻ như Phong Tiên không biết chuyện Lam Tâm Tiên Vương đã rời đi, hơn nữa Dương Bách Xuyên còn muốn tìm hiểu xem ở đây rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì?

Nhưng cũng không thể để bị Lam Tâm Tiên Vương hay là Phong Tiên gì đó tính kế mà hắn hoàn toàn không hay biết.

Nghĩ vậy Dương Bách Xuyên thử nói: "Ồ... Cái đó, Phong Tiên tiền bối... Lam Tâm Tiên Vương đã rời khỏi đây lâu rồi, ngươi có thể nói cho ta biết ở đây còn có bí mật gì được không?"

"Cái gì...? Lam Tâm Tiên Vương không còn ở đây?" Phong Tiên nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, giọng cao lên tới quãng tám, dường như rất kích động.

"Đúng vậy, tuy ta không biết rời đi từ lúc nào, nhưung dường như đã từ rất lâu rất lâu rồi..." Dương Bách Xuyên nói tiếp, hắn muốn xem thử Phong Tiên sẽ nói gì.

"Yêu phụ này... Sao nàng ta lại đi trước... Sao nàng ta có thể rời đi... Nàng ta đi rồi ta làm sao ra ngoài đây, ta làm sao hồi phục đây..."

Lúc này Phong Tiên như phát điên lẩm bẩm một mình.

Dương Bách Xuyên không sốt ruột, thấy cảm xúc của Phong Tiên bây giờ không ổn lắm, hắn có lẽ cũng không nên hỏi gì, đợi nàng ta bình tĩnh lại rồi hẵn hỏi.

Khoảng chừng năm sáu phút sau, Phong Tiên đột nhiên nói: "Tiểu tử kia, mau dẫn ta đến Lam Tâm Cư."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play