Sau khi ngọn lửa biến mất, Dương Bách Xuyên đứng cầm kiếm, nhìn khối tiêu thi mà Thịnh Bảo để lại.

Nhìn kiệt tác của mình, Dương Bách Xuyên cũng bị chấn kinh.

Hắn không ngờ khi dung hợp pháp tắc và linh khí chân nguyên, uy lực sẽ khủng bố như vậy.

Nhớ lại khoảnh khắc hắn chém xuống, cảm nhận được tất cả nguyên tố Hỏa trong phạm vi một cây số đều hội tụ ở thân kiếm.

Trong biển lửa dày đặc, Dương Bách Xuyên cảm giác chính mình là thần lửa, lực lượng nguyên tố Hỏa trong vòng một cây số đều nằm trong sự khống chế của hắn.

Dùng toàn lực chém về phía Thịnh Bảo, khoảnh khắc Hàn Băng Song Quyền của Thịnh Bảo bị dập nát bốc hơi dưới ngọn lửa của hắn.

Sau đó uy lực của ngọn lửa không những không giảm còn lao thẳng về phía Thịnh Bảo, kiếm ý chém nguyên thần của Thịnh Bảo, hạ gục gã trong nháy mắt.

Có vẻ Hắc Liên nói không sai, pháp tắc nhập môn của hắn do bản thân tự lĩnh ngộ, chỉ cần dung hợp linh khí chân nguyên, uy lực sẽ cường đại hơn Thịnh Bảo rất nhiều.

Hiện tại xem ra không chỉ mạnh hơn một ít.

Lúc này Dương Bách Xuyên mới biết được sự cường đại thực sự của pháp tắc.

Hôm nay hắn thu hoạch rất phong phú.

Không chỉ tìm được người bạn tốt Trịnh Bân Bân, đương nhiên còn có sư phụ Thiên Hồ của nàng, đều là cố nhân từng kề vai chiến đấu, cùng giết Thịnh Bảo. Mặc dù trở thành tử địch của Bách Luyện Sơn Trang, nhưng so với thu hoạch dung hợp pháp tắc hôm nay, Dương Bách Xuyên không quan tâm.

Dù sao trước kia hắn và Bách Luyện Sơn Trang đã có thù, vị thiếu chủ này còn nói rõ bản thân đến gây rối cho Dương Bách Xuyên.

Hiện tại hắn giết chết thiếu chủ Bách Luyện Sơn Trang cũng không có gì ghê gớm.

Nếu lần này Hắc Liên không chỉ điểm hắn lĩnh ngộ dung hợp pháp tắc và chân nguyên, có lẽ hắn sẽ bị Thịnh Bảo giết chết.

Cho nên Dương Bách Xuyên không hề để ý.

Ngược lại còn vui mừng vì thực lực của mình tăng lên.

Từ lúc tu đạo đến nay, trải qua nhiều sinh tử, cuối cùng đã bước đến hôm nay.

Nếu hắn sợ vớ sợ vẩn, sao có thể đi đến hôm nay?

Bây giờ xem như hắn chính là tu sĩ Phi Thăng chân chính.

Mặc dù là Phi Thăng sơ kỳ, không phải mạnh nhất trong cảnh giới Phi Thăng, nhưng nếu nói về cảnh giới, hắn đã đứng đầu trong cảnh giới Tu Chân.

Cộng thêm bây giờ hắn đã lĩnh ngộ dung hợp pháp tắc, bây giờ hắn không sợ đối mặt với tu sĩ nào cả.

Tất nhiên lần này đụng phải Thịnh Bảo cũng cho hắn biết trong tu sĩ cũng có những người nắm giữ lực pháp tắc, ví dụ như Thịnh Bảo.

Nhưng dựa theo lời của Hắc Liên, lực pháp tắc của Thịnh Bảo không phải chính hắn lĩnh ngộ mà dựa vào ngoại lực, loại pháp tắc này kém hơn pháp tắc do chính bản thân lĩnh ngộ.

Nói cách khác lực pháp tắc của hắn có thể trưởng thành, còn không gian trưởng thành của loại pháp tắc dựa vào ngoại lực như Thịnh Bảo là cố định.

Mặc dù hai bên đều dùng lực lượng pháp tắc, nhưng lại khác nhau về bản chất, nói đúng hơn khác nhau như trời với đất.

Từ chuyện này, Dương Bách Xuyên càng hiểu rõ con đường tu hành phải dựa vào đôi chân của bản thân mới đáng tin cậy, chính mình tự lĩnh ngộ tu luyện, cho dù nhỏ bé cũng là đồ của mình, người khác không đoạt đi được.

Dựa vào ngoại lực tăng lên thực lực không phải là chính đạo.

Dương Bách Xuyên thu hoạch được rất nhiều từ trận chiến hôm nay.

Nhìn Thịnh Bảo đã hóa thành than cốc, Dương Bách Xuyên phun ra một hơi.

Trên tay hắn có vô số tính mạng, mặc dù đây không phải điều hắn muốn nhưng cũng vì bất đắc dĩ, bởi vì hắn biết đây là thế giới tu sĩ.

Tàn khốc, vô tình, máu lạnh.

Hắn nhớ sư phụ từng nói, con đường cường giả là con đường máu tươi, là con đường gai góc.

Bây giờ hắn đã hiểu được.

Sau khi tung ra một chưởng, thi thể của Thịnh Bảo hoàn toàn hóa thành tro tàn.

Dương Bách Xuyên xoay người đi về phía đám người Trịnh Bân Bân.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play