Sau một năm giảm xóc, dưới sự tẩm bổ của đá Sinh Mệnh thì vết thương của chồn nhỏ đã hoàn toàn ổn định, nhưng vết thương ở yêu đan vẫn khó có thể khôi phục, chồn nhỏ vẫn chìm trong ngủ say, Dương Bách Xuyên biết mình phải nghĩ cách.

Còn vấn đề đan điền của muội muội Dương San San, sau một năm kéo dài, nàng cảm giác chính mình càng nặng hơn, cảm xúc bắt đầu hạ xuống.

Hôm nay Lưu Tích Kỳ tìm đến, nói thẳng vào vấn đề: “Xuyên Tử, có phải đan điền của San San rất khó giải quyết hay không?”

Trước kia Dương Bách Xuyên sợ hai vợ chồng bọn họ lo lắng, đành phải giấu giếm nói là vấn đề nhỏ, tu dưỡng thì có thể chữa khỏi, trên thực tế suốt một năm này, Dương Bách Xuyên nghĩ tất cả mọi cách nhưng vẫn không có cách nào với đan điền của muội muội Dương San San. Mặc dù Thần Ma Y Điên là y đạo bảo điển cấp cao nhất trên thế gian, nhưng lại không có cách chữa trị đan điền tan vỡ, chỉ có thể củng cố.

Đối mặt với câu hỏi của Lưu Tích Kỳ, Dương Bách Xuyên biết không giấu được, đành phải chua xót gật đầu.

“Nghĩ cách đi, cảm xúc của San San rất xấu, ban đầu t còn tưởng rằng nhớ bọn nhỏ, gần đây mới phát hiện nàng đã nhận ra vấn đề đan điền, ngươi thành thật nói cho ta, nếu đan điền của San San không thể chữa khỏi, hậu quả sẽ như thế nào?” Lưu Tích Kỳ nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên, hai mắt đỏ bừng.

Hắn rất hận, đối mặt với cảm xúc càng ngày càng xấu của thế tử nhưng lại bất lực, không có cách chữa trị đan điền cho nàng.

Dương Bách Xuyên cũng không giấu giếm, bởi vì hắn biết không giấu được, đau khổ nói: “Nếu không thể chữa trị đan điền của nàng, nàng sẽ biến thành người bình thường, chậm rãi già đi, cuối cùng…”

Dương Bách Xuyên không nói tiếp nhưng ý lại rất rõ.

“Không… Ta không thể đánh mất nàng, ngươi không phải Thánh chủ sao, ngươi nghĩ cách cho lão tử…” Lưu Tích Kỳ tức giận gầm lên.

Dương Bách Xuyên có thể hiểu được tâm trạng của Lưu Tích Kỳ, hắn không tức giận, bởi vì hắn có thể hiểu được loại cảm giác này.

Chua xót nói: “San San cũng là muội muội của ta, sao ta có thể không nghĩ cách chứ? Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không để nàng xảy ra chuyện, ta sẽ nghĩ cách, chắc chắn sẽ có cách giải quyết…”

Lưu Tích Kỳ thở ra một hơi, nhìn Dương Bách Xuyên, nói: “Làm ơn…”

Sau đó hắn rời khỏi đại điện.

Dương Bách Xuyên cũng thở dài, thật ra hắn đã dò hỏi rất nhiều người trong Vân Môn, thậm chí hỏi cả Hắc Liên về vấn đề đan điền nhưng đều không có cách.

Nhưng Dương Bách Xuyên biết có người chắc chắn sẽ có cách, nhưng lại đang ngủ say, không biết khi nào mới có thể tỉnh lại.

Người này chính là sư phụ Vân Thiên Tà.

Ngày nào Dương Bách Xuyên cũng kêu gọi sư phụ, hy vọng sư phụ có thể tỉnh lại, nhưng qua một năm sư phụ vẫn chưa thức tỉnh, sau trận chiến ở Vô Gian Cốc, sư phụ bị thương quá nặng.

Hiện tại Dương Bách Xuyên muốn đợi, hắn phải nghĩ cách.

Sau khi Lưu Tích Kỳ rời khỏi, phía sau điện vang lên bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, Dương Bách Xuyên không quay đầu lại cũng biết là ai.

“Có lẽ chàng có thể đi đến hoàng triều Hiên Viên, đây là thánh địa y đạp có truyền thừa lâu đời, chắc chắn sẽ có chỗ hơn người, có lẽ vấn đề đan điền của San San sẽ có cách giải quyết, chàng đừng quá bi quan.”

Nói xong Lục Tuyết Hi đi đến bên cạnh Dương Bách Xuyên, sóng vai đứng cùng hắn. . Hãy‎ tì𝐦‎ đọc‎ trang‎ chính‎ ở‎ [‎ T‎ r‎ ù‎ 𝐦‎ T‎ r‎ u‎ y‎ ệ‎ n﹒𝖵n‎ ‎ ]

Dương Bách Xuyên gật đầu, mặc kệ có chữa được hay không hắn cũng chuẩn bị rời núi nghĩ cách, trong Vân Môn Tiên Cảnh không có cách, cũng không biết khi nào sư phụ mới có thể tỉnh lại.

Thật ra không phải hắn chưa từng nghĩ đến hoàng triều Hiên Viên, chẳng qua hắn nghĩ y thuật của hoàng triều Hiên Viên diễn biến từ Thần Ma Y Điển, Thần Ma Y Điển không có cách, chắc chắn hoàng triều Hiên Viên cũng sẽ không có.

Nhưng lúc này nghe Lục Tuyết Hi nói vậy, hắn cảm giác Lục Tuyết Hi nói có đạo lý, Lục Tuyết Hi vô cùng thông minh, đầu óc bình tĩnh, nghĩ mọi chuyện theo hướng toàn diện.

Mặc dù có lẽ ở y đạo, hoàng triều Hiên Viên không cao hơn hắn, nhưng người ta là một thánh địa lớn, truyền thừa vô số năm, có khi thật sự có cách.

“Có lẽ nàng nói đúng, ta nên đi đến hoàng triều Hiên Viên, cho dù đến đáo tạ ơn trợ giúp độ kiếp năm đó hay gì cũng nên đi bái phỏng hoàng triều Hiên Viên một lần, cảm ơn nàng, mấy năm nay nàng đã vất vả rồi.

Dương Bách Xuyên nắm lấy bàn tay thon dài trắng nõn của Lục Tuyết Hi.

Mấy năm nay hắn rất biết ơn Lục Tuyết Hi, mặc dù không phải vợ của hắn, nhưng vẫn luôn giúp hắn chăm sóc mấy người vợ.

Lục Tuyết Hi bị Dương Bách Xuyên nắm tay, cả người run lên, mặt ửng đỏ, nhưng không rút tay về, nhỏ giọng nói: “Ta là hộ pháp Vân Môn, đây là chuyện ta nên làm, ngươi làm kiêu như vậy từ khi nào vậy?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play