Nhưng nơi này lại có núi có nước, có ánh mắt trời, nhìn qua hoàn toàn là một tiểu thế giới, hơn nữa ngươi nhìn xem, cỏ cây núi nước ở đây đều là thật…”

Nói xong Nguyên Vô Thường ngồi xổm xuống rút một cọng cỏ dại lên nhìn.

Ban đầu Dương Bách Xuyên tưởng ảo cảnh, nhưng nghe Nguyên Vô Thường nói vậy mới phát hiện là thật.

“Nhưng vậy thì sao chứ?” Dương Bách Xuyên khó hiểu, tại sao Nguyên Vô Thường lại ngưng trọng như vậy.

“Vây trận bình thường thì ngươi có thể nghĩ cách đi ra ngoài, nhưng nếu là vây trận thiên địa như này, nếu chúng ta bị nhốt có khi sẽ vĩnh viễn không ra được.

Hơn nữa nơi này không hề có linh khí, có lẽ ngươi hiểu rõ chuyện này có ý nghĩa gì.

Không có linh khí thiên địa chống đỡ, nếu chúng ta bị nhốt trong một thời gian dài, chắc chắn sẽ xong đời, tu sĩ và phàm nhân khác ở chỗ ăn, phàm nhân ăn đồ ăn để sống, tu sĩ lấy linh khí thiên địa để sống, phàm nhân không ăn cơm sẽ chết, tu sĩ không hấp thu linh khí, tuy không chết nhanh như vậy nhưng sau khi chân nguyên trong cơ thể hao hết cũng sẽ chết.

So với phàm nhân, có lẽ tu sĩ sẽ kiên trì lâu hơn chút, nhưng không có linh khí chống đỡ, chúng ta lại không ra được, có lẽ trên người chúng ta có mang theo linh thạch có thể kiên trì trăm ngàn năm, nhưng sẽ có ngày hao hết.

Không có linh khí thiên địa, chúng ta không khác gì phàm nhân, nơi này không có chút linh khí nào, không có lực lượng chống đỡ, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi đây, nếu không sẽ bị nhốt chết. Nhưng đi ra ngoài lại là một vấn đề lớn…” Nguyên Vô Thường lo lắng nói.

Dương Bách Xuyên nghẹn họng: “Nói đến cùng đây chỉ là một trận pháp thế giới, chẳng lẽ ngươi ta liên thủ thì không mạnh mẽ phá vỡ được?”

Nguyên Vô Thường trợn trắng mắt: “Đây là thượng cổ tiên trận, quỷ biết trong không gian này có bao nhiêu trận pháp chống đỡ? Nếu dễ phá như vậy thì nó đã không phải là Tru Ma Thiên Trận của Vô Gian Cốc.”

“Phải thử mới biết phá được hay không.” Dương Bách Xuyên không tin, chỉ là một trận pháp không gian thế giới, chẳng lẽ còn cường đại hơn cả thế giới thực sự?

Hắn khoanh chân ngồi xuống đất bắt đầu bổ sung chân nguyên trong cơ thể, đối với người khác, nơi này không có linh khí thiên địa khả năng sẽ chết, nhưng đối với hắn, hắn có át chủ bài, chuyện này hoàn toàn không khó khăn.

Bởi vì hắn có không gian hồ Càn Khôn, trong không gian hồ Càn Khôn có một thế giới thực sự, có linh đào và nước Sinh Mệnh, cho nên nơi này hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn.

Nuốt từng viên linh đào xuống bụng, Dương Bách Xuyên bắt đầu tích lũy chân nguyên trong cơ thể.

Nguyên Vô Thường cũng ngồi xuống lấy ra linh thạch thượng phẩm bắt đầu khôi phục chân nguyên. Khi ông ta nhìn thấy Dương Bách Xuyên điên cuồng cắn nuốt linh đào chứa linh khí cường đại, không nhịn được nói: “Dương Thánh chủ, trước khi chúng ta tìm được đường ra, ta khuyên ngươi nên tiết kiệm linh quả, dùng linh thạch hoàn toàn có thể bổ sung chân nguyên trong cơ thể…”

Nguyên Vô Thường thấy Dương Bách Xuyên hoàn toàn có thể dùng linh thạch để khôi phục chân nguyên, dùng linh quả thuần tịnh này có chút lãng phí.

Chẳng qua Nguyên Vô Thường không biết Dương Bách Xuyên có rất nhiều linh đào nên hoàn toàn không đau lòng.

Nghe vậy, Dương Bách Xuyên trợn trắng mắt: “CMN nếu trên tay ta còn linh thạch thì đâu đến mức phải dùng linh quả trân quý này? Nếu không ngươi trả linh thạch lại cho ta, ta dùng linh thạch bổ sung chân nguyên?”

“Linh thạch của ngươi dùng để đổi tin tức của ta, hơn nữa đã khấu trừ 70 vạn linh thạch của ngươi… Ngươi tiếp tục đi.” Liên lụy đến linh thạch, Nguyên Vô Thường lập tức thay đổi thái độ.

Nếu không bị nhốt ở đây, có lẽ ông ta sẽ không do dự đưa cho Dương Bách Xuyên một ít linh thạch, nhưng bây giờ trong đây không hề có linh khí, trong tay nhiều một viên linh thạch tương đương tăng thêm một phần an toàn.

“Biết ngay mà, quỷ hẹp hòi.” Dương Bách Xuyên mắng một tiếng, không để ý đến Nguyên Vô Thường nữa, tiếp tục hấp thu linh đào bổ sung chân nguyên trong cơ thể, hắn sẽ không nói cho ông ta mình có vô số linh đào.

…...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play