Nơi này được xưng là Tru Ma Thiên Trận, các trận pháp được móc nối liên quan tới nhau, nếu đụng phải một trận pháp thì nghìn trận còn lại sẽ được kích hoạt theo.

Trong lòng Nguyên Vô Thường quả thật là có bóng ma đối với Tru Ma Thiên Trận.

Nhìn vẻ mặt liên tục thay đổi của Nguyên Vô Thường, Dương Bách Xuyên nói: “Nguyên lão đầu, nhìn dáng vẻ của ông cũng chẳng đưa ra được quyết định gì, trạng thái kém như vậy thì vận may cũng chẳng được tới đâu, ông tránh ra, tiếp theo để ta dẫn đường.

Dù sao cũng phải dựa vào may mắn, vậy thì để ta thử xem, từ trước tới giờ vận may của ta cũng không tệ, biết đâu để ta dẫn đường, chúng ta lại vào thẳng tầng thứ hai mà không kích hoạt bất cứ trận pháp nào, hahaha...”

Sau khi nhìn ra tâm trạng không ổn định của Nguyên Vô Thường, cố ý trêu chọc để hắn dẫn đường, cười lớn để làm dịu áp lực tâm lý của Nguyên Vô Thường.

Hắn biết một khi cả hai đều áp lực thì sẽ rối loạn, tới khi thật sự kích hoạt phải trận pháp nào đó, tâm trạng hỏng bét cũng không nghĩ ra được cách gì để đối phó.

Vậy chi bằng để hắn dẫn đường, Nguyên Vô Thường đi phía sau áp trận, tốt xấu gì lão già này cũng từng đi qua nơi này, gặp phải sự cố gì cũng có thể xử lý được.

“Được…được thôi, vậy ngươi thử xem.” Nguyên Vô Thường biết tâm trạng của mình không ổn định sau khi tiến vào nơi này, bây giờ cũng không đưa ra được phán đoán gì hay ho, chi bằng để Dương Bách Xuyên thử vận may.

Cho dù đi sai cũng không sao, trước sau gì đều phải đối mặt, ông đi theo sau áo trận cũng được, nhiều năm trôi qua, thật ra trong tiềm thức ông vẫn làm công tác chuẩn bị để tới Vô Gian Cốc, cũng không phải không có cách để ứng phó.

Dương Bách Xuyên làm tròn bổn phận, trực tiếp lướt qua Nguyên Vô Thường, đi thẳng về phía trước, hắn nghĩ dù sao đây cũng là một trận pháp còn sót lại từ thời cổ đại, trải qua biết bao nhiêu năm tháng, cho dù cái gọi là Tru Ma Thiên Sát còn có thể hoạt động thì uy lực cũng sẽ không quá lớn.

Tu chân tới bây giờ, có lần nào hắn mà không mạo hiểm?

Không phải chỉ là trận pháp thôi sao?

Có thể lợi hại bao nhiêu, hơn nữa đây là trận pháp không có người điều khiển, uy lực có mạnh tới đâu cũng sẽ có giới hạn.

Thử vận may xem sao, chưa chắc đã va phải trận pháp, Dương Bách Xuyên tự cảm thấy vận khí của mình tốt, không kém tới mức như vậy.

Nhưng ngay sau khi hắn bước lên thì đã lập tức cảm nhận được điều bất thường.

“Mẹ nó…Nguyên lão đầu, ta đây thật là may mắn…”

Dương Bách Xuyên la to, đột nhiên hắn vung tay đánh ra hai chưởng đầy chân nguyên về phía trước.

Vốn dĩ còn cho là vận may của bản thân không tệ, ai ngờ lại ngược lại, hắn vừa đi được một bước thì đã kích hoạt trận pháp, hơn nữa còn là sát trận tấn công.

Vừa đặt chân xuống đã cảm thấy có gì đó không ổn, căn bản không nhìn rõ được là thứ gì, chỉ phản ứng tay theo bản năng, đánh ra hai chưởng.

“Ầm ầm…”

Trong tiếng gầm vang, hai chưởng Dương Bách Xuyên va chạm tới một sức mạnh khổng lồ, phát ra tiếng nổ.

Lúc này hắn mới nhìn thấy hai băng nhũ rất thô, dài hơn ba mét, to chừng bằng bắp đùi đang xông về phía mình.

May mà đã bị vỡ tung trong tiếng nổ vang.

Dương Bách Xuyên thở phào nhẹ nhõm, băng nhũ xuất hiện giữa không trung cũng không quá mạnh, hắn đánh ra hai chưởng đã có thể hóa giải.

Nhưng ngay sau đó, cảnh tượng hoàn toàn thay đổi, hắn và Nguyên Vô Thường xuất hiện ở một nơi lập lòe ánh sáng bạc, đây là một thế giới đóng băng.

Lúc trước là thế giới hoa cỏ, ánh nắng tươi sáng hoàn toàn biến mất, trong lòng Dương Bách Xuyên cười khổ, hắn biết mình đã kích hoạt trận pháp, vận khí của bản thân đúng là thảm.

Ít nhất Nguyên Vô Thường dẫn đường còn đi được mấy chục dặm, hắn dẫn đường mới được một bước!!!

Băng nhũ đầy trời đang lao về phía họ.

“Đừng sững người ra đó, nhanh phòng ngự ~”

Tiếng hét to của Nguyên Vô Thường vang bên tai.

“A...ồ...” Dương Bách Xuyên hoàn hồn, hắn vung kiếm Đồ Long, đối mặt với băng nhũ khổng lồ rơi xuống như mưa trên đỉnh đầu, hắn quơ kiếm Đồ Long như gió thổi không lọt.

“Vút vút vút...Keng keng keng...”

Kiếm khí tung hoành, chặt vỡ nát những băng nhũ đang lao về phía hắn và Nguyên Vô Thường.

Lúc này, Nguyên Vô Thường núp sau lưng Dương Bách Xuyên, ông cũng không nhàn rỗi vung tay lên một lượng lớn linh thạch không ngừng bay ra, tản ra khắp nơi bao xung quanh hai người.

Dương Bách Xuyên thấy vậy thì nói: “Nguyên lão đầu, lúc này ông bày trận pháp phòng ngự thì có tác dụng gì, một mình ta phòng ngự là được rồi, ông nghĩ cách phá trận đi...”

“Tiểu tử ngươi đừng có ồn ào, lão phu hiểu rõ hơn ngươi, đỡ đòn trước, lão phu bày trận pháp là có lý do, còn nói vận khí của mình tốt, vận may của ngươi cũng đỏ thật đấy...”

Nguyên Vô Thường khinh bỉ Dương Bách Xuyên, tay cũng không dừng lại, từng viên linh thạch bay ra, miệt mài bày binh bố trận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play