Lúc này Nguyên Vô Thường mới cười khổ nói: "Không chỉ có vấn đề mà còn có vấn đề rất lớn, chẳng lẽ ngài không phát hiện nơi này có vẻ như hoa cỏ xum xuê, tràn đầy sức sống, nhưng lại chẳng có một con côn trùng nào sao?"
Nghe Nguyên Vô Thường nói vậy Dương Bách Xuyên mới ý thức được, nơi này quả thực có nắng tươi sáng, hoa cỏ xanh tươi, nhưng một con sâu cũng không có, không có sinh vật sống nào tồn tại, yên tĩnh đến chết người.
Hoàn toàn khác với những gì nhìn thấy trước mắt, vô cùng kỳ lạ.
Theo lí thuyết thì ở một nơi đầy hoa cỏ như vậy ít nhất cũng có một số sinh vật nhỏ như côn trùng, sâu tồn tại, nhưng ở đây lại không có.
"Đừng nói vòng vo nữa, nơi này rốt cuộc làm sao?" Dương Bách Xuyên nhìn Nguyên Vô Thường, nói.
Sắc mặt Nguyên Vô Thường trở nên nghiêm túc: "Đây chính là Tru Ma Thiên Trận, nghe nói ở đây có hơn một ngàn trận pháp thượng cổ, chính là trận pháp do nhiều tiên nhân thời thượng cổ hợp sức lại để diệt trừ ma tộc.
Trong Thiên Trận này, mỗi trận đều khác nhau, bao la vạn tượng, có sát trận, vây trận, truyền tống trận, hỏa diễm trận, băng tuyết trận, khôi lỗi trận, Ma Linh trận vân vân... Thậm chí còn có Không Gian Quần Lâu trận, năm đó các tiên nhân vì giết ma tộc mà nhốt mình vĩnh viễn trong trận pháp, ở trong trận pháp tu luyện sinh tồn, duy trì trận pháp...
Đương nhiên cũng có lời đồn nói trung tâm thật sự của Tru Ma Thiên Trận đã bị một đại ma đầu hủy diệt, cho nên đã mất đi uy lực vốn có.
Nhưng dù thế nào thì tiên trận vẫn là tiên trận, đã tồn tại không biết bao nhiêu năm rồi mà vẫn chưa hoàn toàn sụp đổ, còn đang hoạt động...
Chẳng qua bây giờ sức mạnh đã suy yếu đi rất nhiều, nhưng dù vậy thì uy lực của nó cũng không phải là thứ mà người tu chân có thể chạm tới...
Vạn năm trước lão phu và một nhóm cường giả Tán Tiên hàng đầu lúc bây giờ lập thành một đội mạo hiểm, vượt qua mọi chông gai trên đường, đến Tru Ma Thiên Trận..."
Nói đến đây, sắc mặt Nguyên Vô Thường thay đổi, vẻ mặt hồi hộp, sợ hãi như thể quay về ký ức vạn năm trước, giọng nói cũng nhỏ dần rồi dừng lại.
Dương Bách Xuyên không ngắt lời ông ta, đợi ông ta nói tiếp, hắn biết ông ta có chuyện xưa.
Quả nhiên, Nguyên Vô Thường dừng một chút rồi nói tiếp: "... Tất cả đều chết... Huynh đệ tốt nhất của ta, con ta, những người ta quen và không quen, tất cả đều chết bên trong...
Trong Tru Ma Thiên Trận, cuối cùng là ông trời đã giúp ta sống tiếp... Mấy trăm người cùng vào Vô Gian Cốc, đến khi đến Tru Ma Thiên Trận thì chỉ có chín mươi tám người đi vào... Lão phu có thể sống tiếp, là vì ta... Ta... Ta sợ chết... Ta... Ta đã dừng bước, không đi cứu người, ta đào ngũ, không bước vào tầng thứ hai của Tru Ma Thiên Trận...
Năm đó ta trơ mắt nhìn bọn họ biến mất trước mắt mình, biến mất trong biển hoa phía trước...
Có người trực tiếp biến mất trong không khí, có người bị bóng đen nuốt chửng, có người tan biến thành một đống xương trắng, có người bị sinh vật quái dị cắn nuốt...
Ta sợ, vậy nên sau khi đi vào tầng thứ nhất ta đã dừng lại, quay người bỏ chạy, chạy suốt ba trăm năm cuối cùng cũng có ngày chạy ra ngoài, nhưng tất cả bọn họ đều biến mất trong tầng thứ hai...
Vạn năm trước ta mới chính là kẻ đáng chết nhất... Các đạo hữu, con ta... Nguyên Vô Thường ta xin lỗi mọi người, không thể đồng sinh cộng tử, hôm nay đến đây chuộc tội... Vạn năm trước ta không thể thoát khỏi bóng ma tâm lý, không vượt qua được nỗi sợ trong lòng... Bây giờ ta đến tìm mọi người..." .
Ngôn Tình Xuyên KhôngNói xong lời này, Nguyên Vô Thường òa khóc không thành tiếng.
Dương Bách Xuyên nghe Nguyên Vô Thường nói xong có chút giật mình, mặc dù ông ta nói năng lộn xộn, vô cùng khó hiểu, nhưng hắn ta cũng đã hiểu được đại khái.
Ánh mắt của một người không biết nói dối, thấy Nguyên Vô Thường bật khóc nói về con và đồng đạo gì đó, Dương Bách Xuyên biết ông ta không gạt hắn, cảm xúc và ánh mắt là thứ không thể làm giả được.
Ông ta luôn miệng nhắc tới vạn năm trước, lúc mới vào Vô Gian Cốc, Nguyên Vô Thường còn nói nếu không phải vì vậy... Thì ông ta đã sớm phi thăng lên Tiên Giới rồi.
Xem ra ông ta thật sự là một lão bất tử đã sống cả vạn năm.
Theo lời ông ta, vạn năm trước ông ta đã từng đến đây, nhưng hình như ông ta đã bỏ trốn, nói mình mới là người nên chết từ vạn năm trước, còn con và đồng đạo bằng hữu của ông ta đều đã mắc kẹt trong Tru Ma Thiên Trận ở Vô Gian Cốc mãi mãi cho đến chết, chỉ có ông ta là may mắn sống sót, nhưng ông ta sợ chết nên đã không bước vào tầng thứ hai của Tru Ma Thiên Trận.
Nghe có vẻ như Nguyên Vô Thường đến đây để chuộc tội chứ không phải để kiếm linh thạch.
Đều này khiến Dương Bách Xuyên nghi hoặc trong lòng.