Ông ấy tên Phương Mãnh, là lão Phương đã đi theo Dương Bách Xuyên từ hồi hắn còn ở trái đất, cũng là luyện đan sư của Vân Môn.

“Lão Phương…” Dương Bách Xuyên hướng mắt về nơi phát ra âm thanh, khóe hai mắt hơi ửng đỏ. Trước giờ, anh luôn đối xử với lão Phương như cha chú trong nhà, vì năm đó, trên trái đất, lão Phương, ông nội Triệu Trường Sinh của Triệu Nam và ông cụ Vương Huyền Cơ của nhà họ Vương là người cùng một thế hệ.

Tuy sau đó Dương Bách Xuyên đã gia nhập Vân Môn, trở thành luyện đan sư cấp trưởng lão của Vân Môn thuở sơ khai, nhưng hắn vẫn cực kỳ tôn kính lão Phương.

Lần này cuối cùng cũng gặp lại được cố nhân, Dương Bách Xuyên xúc động đến độ mắt ươn ướt.

Lão Phương ngồi trong góc, khi thấy rõ người đến là Dương Bách Xuyên thì vội run rẩy đứng dậy, những người đang đứng chắn trước mặt ông ấy cũng tự giác nhường đường. Họ đều là tu sĩ bị bắt tới đây, trở thành tù nhân như nhau; sau khi bị Hách Võ Tân dạy dỗ một trận, mọi người đã hoàn toàn rơi vào tuyệt vọng. Lúc cửa phòng giam hé mở, họ còn tưởng là người do Hách Võ Tân sai tới.

Nhưng vì cùng là tù nhân với nhau, nên khi phát hiện lão Phương và thanh niên tóc trắng này có quen biết, ai cũng vô thức nhường đường, đồng thời dấy lên hy vọng.

Còn lão Phương thì cố nén cơn đau, run run bước từng bước về phía trước, nước mắt lăn dài trên gương mặt già nua, ốm yếu. Kể từ khi Dương Bách Xuyên rời khỏi Sơn Hải Giới đến giờ đã hơn ba trăm năm, mà ông ấy và đệ tử Vân Môn của Sơn Hải Giới cũng đã tới Tu Chân Giới được hơn một trăm năm.

Suốt một trăm năm nay, sau khi trải qua vô số lần vào sinh ra tử, ảo tưởng tốt đẹp ban đầu về Tu Chân Giới dần biến thành nỗi khát vọng có thể tìm được chủ nhân Vân Môn – Dương Bách Xuyên, cuối cùng là giãy dụa để mà sống sót, nếu không phải ý chí của ông ấy vững vàng, có lẽ đã chết từ lâu rồi.

Thế nên, lúc nhìn thấy Dương Bách Xuyên còn sống sờ sờ xuất hiện ngay trước mặt mình, lão Phương lệ rơi đầy mặt, nức nở hô: “Luyện đan sư Phương Mãnh của Vân Môn, bái kiến môn chủ…”

Những lời phía sau đã chẳng thể nói ra nổi, mấy năm nay chua chát quá, nhớ khi ấy đã từng có rất nhiều đệ tử Vân Môn tiến vào Tu Chân Giới, ai ngờ đâu cả đám lại bị Thái Huyền Tông bắt đi, tuy đã thành công chạy thoát, nhưng trong quá trình này, tận mắt nhìn thấy các đệ tử xung quanh lần lượt ra đi khiến lão Phương lòng đau như cắt.

Dương Bách Xuyên vội đỡ lão Phương dậy: “Lão Phương à, ông chịu nhiều khổ cực rồi…”

Dương Bách Xuyên cầm lấy hai tay lão Phương, huy động chân nguyên, phất tay giải trừ phong ấn trên người lão Phương. Tu vi của ông ấy đã bị phong ấn hoàn toàn, trên người cũng có rất nhiều vết thương, nên Dương Bách Xuyên đã sử dụng chân nguyên để khôi phục lại tu vi giúp lão Phương.

Hơn ba trăm năm không gặp, tu vi của lão Phương đã đạt tới Hợp Thể cảnh sơ kỳ, xem ra mấy năm nay ông ấy thật sự vô cùng cố gắng.

“Môn chủ… Không phải ta đang nằm mơ đó chứ?”

“Không đâu, có ta ở đây… nhất định sẽ tìm lại được mọi người mà…”

Một già một trẻ kích động ôn chuyện, nhưng vẫn không xóa đi được cảm xúc bi thương. Chờ tới khi xử lý xong vết thương trên người lão Phương, cảm xúc cũng bình ổn lại, Dương Bách Xuyên mới dẫn lão Phương ra khỏi phòng giam. Về phần những người còn lại cũng bị nhốt trong nhà giam của nhà họ Hách, Dương Bách Xuyên quay sang dặn Chuột Vương nhớ giải trừ phong ấn cho tất cả rồi thả họ đi.

Hai người rời khỏi nhà giam được một khúc mới bắt đầu trò chuyện với nhau. Theo lời lão Phương thì thật ra, tình cảnh của ông ấy cực kỳ giống với nhóm Độc Cô Hối, có điều họ là nhóm thứ hai tiến vào Tu Chân Giới, lúc bị Thái Huyền Tông bắt bớ, họ đã tách nhau ra chạy trốn, nên số người thành công trốn thoát cũng tương đối nhiều.

Tính sơ thì trong lần thứ hai tiến vào Tu Chân Giới này có tận mấy nghìn người, bao gồm cả Triệu Trường Sinh, Vương Huyền Cơ, Mạnh Trường Thanh, Dương Vấn Thiên…

Tiếc là khi ấy, trong lúc hỗn loạn, mọi người đã chạy tứ tán khắp nơi. Những năm nay, ông ấy lang thang từ nơi này sang nơi khác, nhờ tài luyện đan nên tính ra sống cũng không tệ, còn dần thích ứng với hoàn cảnh ở Tu Chân Giới, làm quen với vài tán tiên, rồi trà trộn vào các nơi rừng thiêng nước độc, mạo hiểm tính mạng tìm kiếm thiên tài địa bảo để luyện đan hoặc đổi linh thạch, nỗ lực kiếm tài nguyên tu luyện, đồng thời không quên tìm kiếm những đệ tử Vân Môn khác cũng như hỏi thăm tin tức về Dương Bách Xuyên.

Lúc trước, khi chạy trốn khỏi sự truy bắt của Thái Huyền Tông, bên cạnh lão Phương cũng có một vài đệ tử đi theo, nhưng sau đó người chết kẻ lạc, cuối cùng chỉ còn lại mỗi mình ông ấy. Chuyện này khiến lão Phương cảm thấy vô cùng tự trách, cho rằng bản thân đã không thể bảo vệ tốt đệ tử Vân Môn, nên lúc đối diện với Dương Bách Xuyên cũng không nhịn được mà khóc nức lên.

Nghe xong, Dương Bách Xuyên cũng chỉ có thể nhỏ giọng an ủi chứ chẳng biết làm gì hơn. Thông qua cuộc trò chuyện với lão Phương, Dương Bách Xuyên biết Triệu Nam và mấy cô nương hẳn là nhóm thứ ba tiến vào Tu Chân Giới, cũng biết Mạnh Trường Thanh và sư tổ Dương Vấn Thiên đã chạy trốn khỏi tay Thái Huyền Tông, tuy không có tin tức gì, nhưng đó cũng là một tin tốt.

Sau khi tâm sự hồi lâu, hai người quyết định rời khỏi đây, cùng đi tìm Lý Đại Nghị. Lúc lão Phương biết đã có tin tức về Lý Đại Nghị thì vui mừng khôn xiết.

Về phần những người khác, chỉ có thể từ từ tìm kiếm. Hiện vẫn còn rất nhiều đệ tử Vân Môn bỏ trốn năm ấy không có tung tích, chẳng biết là còn sống được bao nhiêu người nữa đây…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play