Sau khi trò chuyện với đồ đệ qua không gian bình Càn Khôn, hắn nói sự tình tìm được Vân Môn Tiên Cảnh ở dãy núi Vân Lôi cho đồ đệ biết.

Tất cả mọi người cùng nhau hoan hô, bọn họ suýt nữa mất mạng trong Tu Chân Giới, giờ đây sống sót sau đại nạn, đám người Độc Cô Hối đương nhiên hiểu có một đại tông môn hùng mạnh và một chỗ tu luyện an toàn có bao nhiêu quan trọng.

Về phần hơn bảy vạn tu sĩ còn lại từ thế giới khác, Dương Bách Xuyên nói với bọn họ, nếu bằng lòng theo hắn gia nhập Vân Môn thì hắn sẽ dẫn bọn họ tới Vân Môn Tiên Cảnh, nếu không muốn hắn cũng không cưỡng cầu, bây giờ lập tức thả bọn họ ra để bọn họ tự do lựa chọn.

Đối với đề nghị này của Dương Bách Xuyên, tu sĩ đến từ các tiểu thế giới đều hân hoan, mừng rỡ, bọn họ biết rõ chỗ tốt của việc có một tông môn ở Tu Chân Giới, chưa bàn tới chuyện Dương Bách Xuyên là ân nhân cứu mạng của bọn họ, lần này sống sót sau tai kiếp, khiến cho tất cả mọi người nhận rõ tầm quan trọng của việc sinh tồn ở Tu Chân Giới.

Cho nên bảy tám vạn tu sĩ phát ra lời thề Thiên Đạo gia nhập Vân Môn Tiên Cảnh Tu Chân Giới…

Điều này cũng nằm trong dự liệu của Dương Bách Xuyên, tự hắn sao lại không rõ sự tàn khốc của Tu Chân Giới?

Những người này ở tiểu thế giới của mình có lẽ đều là bá chủ cường giả một phương, nhưng ở Tu Chân Giới biến thành tồn tại như con kiến hôi mà thôi, muốn sinh tồn trong thế giới này là chuyện cực kỳ khó khăn.

Cho nên bây giờ hắn đề xuất cho bọn họ một môi trường tu luyện an toàn, cho bọn họ một đại tông môn hùng mạnh làm chỗ dựa vững chắc, chỉ cần không phải kẻ ngu, không ai lại đi cự tuyệt.

Mặt khác Dương Bách Xuyên cũng muốn Vân Môn Tiên Cảnh Tu Chân Giới trở nên phong phú hơn, bởi dù sao hắn thành lập Vân Môn Tiên Cảnh tất cả là yêu tu, toàn bộ Vân Môn Tiên Cảnh chỉ có hắn và Lục Yên Chi là nhân loại, còn lại hơn năm vạn tu sĩ đều là yêu tu mang ra từ Thái Hoang.

Hắn rõ ràng hơn bất kỳ ai, Nhân tộc là linh trưởng của vạn vật, thành lập một thế lực tông môn không có Nhân tộc sợ là khó mà trưởng thành nổi, đừng nhìn tu vi của bảy tám vạn tu sĩ Nhân tộc tuy thấp, nhưng bọn họ đều là tu sĩ đến từ các tiểu thế giới.

Những người này có thể trổ hết tài năng từ những tiểu thế giới kia bước vào Tu Chân Giới cũng không phải hạng vô dụng, điều này chứng tỏ bọn họ có tiềm lực rất lớn.

Đến Tu Chân Giới, thế giới vô biên có pháp tắc toàn diện bao trùm, nếu như có đủ tài nguyên tu luyện, Dương Bách Xuyên tin tưởng chỉ cần cho bọn bọ thời gian, những người này nhất định có thể trổ hết tài năng trưởng thành thành cường giả một phương ở Tu Chân Giới.

Có bảy tám vạn tu sĩ gia nhập Vân Môn Tiên Cảnh, nền tảng Vân Môn Tiên Cảnh xem như vững chắc.

Kế tiếp là thời gian, thời gian để tu luyện, về tài nguyên tu luyện, đối với người khác có lẽ là phiền toái, nhưng đối với hắn thì đây không phải là chuyện to tát gì.

Chỉ cần một tòa bảo khố Thanh Ngưu đủ để giải quyết hết thảy, thiên tài địa bảo bên trong đủ để hỗ trợ mấy chục vạn tu sĩ tu luyện trong trăm năm, huống chi bản thân Vân Môn Tiên Cảnh chính là tiên cảnh, không thiếu linh khí, so với linh khí bên ngoài còn nồng đậm gấp mười lần hơn, nhất là linh khí ở điện Thành Tiên còn nhiều hơn bên ngoài gấp trăm lần.

Hơn nữa có chú giải tu luyện tâm đắc đầy đủ ở rừng Ngộ Đạo, Dương Bách Xuyên nghĩ không ra lý do gì khiến những người này không cố gắng, không trưởng thành?

Lại nói tiếp thực ra tu vi của tám vạn tu sĩ này không tính là quá thấp, từ Nguyên Anh đi lên, mãi cho đến Hợp Thể cảnh cũng có.

Không nói người khác, chỉ nói ông ngoại và ba đồ đệ đều là tu vi Hợp Thể cảnh sơ kỳ, chỉ cần cho bọn họ môi trường tu luyện và tài nguyên tốt, giúp bọn họ chuẩn bị bước vào Độ Kiếp kỳ sắp tới.

Một khi bước vào Độ Kiếp kỳ, vượt qua đại thiên kiếp thì bọn họ cũng coi như là tiến vào ngưỡng cửa tu sĩ cao cấp ở Tu Chân Giới.

Cho nên tính ra tu vi của bọn họ cũng không phải quá kém, đương nhiên điều Dương Bách Xuyên nhìn trúng chủ yếu là tiềm lực tu luyện của bọn họ.

Lần này cứu người thu hoạch tám vạn tu sĩ từ các tiểu thế giới khác coi như là một chuyện vui ngoài ý muốn, dĩ nhiên mục đích của Dương Bách Xuyên là cứu người, ngay từ đầu hắn chưa từng nghĩ lúc quay về sẽ đưa những người này vào Vân Môn Tiên Cảnh, đây là một niềm vui bất ngờ.

Sau khi thông báo cho những người này trong không gian bình Càn Khôn xong, Dương Bách Xuyên lui ra.

Mở cửa phòng đi ra đại sảnh.

Trong đại sảnh phủ Thành chủ, Dương Bách Xuyên tuyên bố thẳng rút về dãy núi Vân Lôi, lần này ra ngoài trải qua hai ba lần chiến đấu, hắn vẫn cảm thấy tu vi của bản thân không đủ, không chỉ là tu vi hắn không đủ, bao gồm tu vi của Tử Hoàng các nàng đều cần nâng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play