Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ mũi: "Thoát được chắc..."

Dương Bách Xuyên thấy Lệ Ngọc Hoàn dùng Huyết Độn chạy trốn thì cười gằn, lẩm bẩm một tiếng, cũng không vội đuổi theo. Bởi vì tu sĩ cấp bậc Đại Thừa dùng Huyết Độn chạy trốn thì người khác không thể đuổi kịp trong một chốc một lát được.

Dù sao hắn cũng có thần thức cường đại, cho dù để mặc Lệ Ngọc Hoàn trốn thoát, hắn cũng có biện pháp tìm ra.

Dương Bách Xuyên gần như giết hai tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ chỉ trong nháy mắt. Tu vi của mình mạnh như vậy cũng nằm trong dự đoán của tên họ Dương nào đó. Hắn vốn có nền tảng vượt xa tu sĩ bình thường, cộng thêm sức mạnh của Liên Ngẫu Phân Thân, vậy là hiệu quả nhân đôi.

Hắn tu công pháp mạnh nhất, luyện thần thông mạnh nhất.

Hắn dùng tu vi Đại Thừa sơ kỳ giết chết hai tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ là chuyện quá bình thường.

Dương Bách Xuyên quay đầu nhìn, Chuột Vương đã đánh xong, tên béo Phi Thăng cảnh đến cặn cũng chẳng còn.

Chỉ có Lệ Ngọc Hoàn đã trốn mất tiêu, Dương Bách Xuyên thấy không đáng lo, vả lại hắn cũng không có ý định tha cho Lệ Ngọc Hoàn.

Nữ nhân này là con cháu nhà họ Lệ, năm xưa hắn tiêu diệt nhà họ Lệ đã kết tử thù, nhất định phải giết chết Lệ Ngọc Hoàn.

Hơn nữa, Dương Bách Xuyên thấy Lệ Ngọc Hoàn có tu vi yếu nhất trong bốn người, vậy mà bên cạnh lại có một cao thủ Phi Thăng cảnh sơ kỳ và hai tu sĩ Đại Thừa hậu kỳ vây quanh, nữ nhân này tuyệt đối không đơn giản.

Hơn nữa, vừa rồi trong lúc chiến đấu, Dương Bách Xuyên phát hiện ra Lệ Ngọc Hoàn cố ý đi chậm lại, điều này cho thấy nàng ta là một nữ nhân rất mưu mô.

Dương Bách Xuyên không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ hạng người lắm mưu mô.

Vì vậy, hắn kiên quyết không tha cho Lệ Ngọc Hoàn. Mầm họa hơn chín mươi năm để lại không thể tái diễn.

...

Trong lúc Dương Bách Xuyên và Chuột Vương ra tay, Lâu Hải Đường và Ngô Mặc Thu cũng chạy ra.

Vốn dĩ Lâu Hải Đường còn sợ Dương Bách Xuyên chịu thiệt, nào ngờ vừa ra đã trông thấy cảnh tượng Dương Bách Xuyên bộc phát thần uy, trong lòng chấn động.

"Tiểu oan gia... Mình lo bò trắng răng rồi..." Lâu Hải Đường lẩm bẩm xong thì cười gượng.

Ngô Mặc Thu trong trạng thái ẩn thân ở bên cạnh cũng hiện ra, reo lên một câu: "Tiên sinh siêu đỉnh!"

Dương Bách Xuyên nhìn về phía Lệ Ngọc Hoàn chạy đi, nói với Chuột Vương: "Truyền lệnh cho ba người Tử Hoàng, Khổng Tước, Thanh Ngưu dẫn theo một nhóm yêu binh đến Tinh Thần Môn tập hợp, tốc độ nhanh chút."

"Vâng, thuộc hạ sẽ thông báo ngay." Chuột Vương khom lưng nhận lệnh, sau đó lập tức gọi một chuột yêu Ngũ Hành đến dãy núi Vân Lôi truyền lệnh.

Mà Dương Bách Xuyên thì khoanh chân ngồi xuống, nói với Lâu Hải Đường và Ngô Mặc Thu: "Hộ pháp cho ta, ta muốn tìm tung tích của Lệ Ngọc Hoàn."

Nói xong hắn thầm niệm trong đầu: "Nguyên thần xuất khiếu..."

Hắn biết sau khi tu sĩ Đại Thừa trung kỳ sử dụng Huyết Độn, cho dù hắn dùng thần thông thuấn di cũng chưa chắc đuổi kịp. Biện pháp duy nhất có thể truy tìm tung tích của Lệ Ngọc Hoàn là nguyên thần xuất khiếu.

Nguyên thần không có nhục thể ràng buộc, tốc độ di chuyển vô cùng nhanh, như vậy mới có thể đuổi kịp Lệ Ngọc Hoàn.

Lệ Ngọc Hoàn xuất thân từ Thái Huyền Tông, hôm nay Dương Bách Xuyên và Chuột Vương đã giết đồng môn của nàng ta, hắn đoán nàng ta nhất định sẽ trốn về sư môn Thái Huyền Tông.

Do đó, Dương Bách Xuyên bảo Chuột Vương truyền lệnh triệu tập đám Tử Hoàng đến đây để đề phòng ngộ nhỡ.

Nguyên thần xuất khiếu chắc chắn có thể bám theo Lệ Ngọc Hoàn, tìm ra vị trí của Thái Huyền Tông.

Đến lúc đó, nếu Thái Huyền Tông có cao thủ thì sẽ xảy ra đại chiến.

Mặc dù tạm thời hắn vẫn phải kiêng dè mấy thánh địa lớn kia, nhưng Thái Huyền Tông thì hắn vẫn xử được.

Dù sao Thái Huyền Tông cũng không phải thế lực cấp bậc thánh địa.

Hắn dẫn dắt đám yêu tu khổ tu tại Vân Môn Tiên Cảnh mười năm, ba trăm đại yêu Tôn Vương ban đầu đã có một phần ba đạt đến cấp bậc Thiên Yêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play