"Tổng giám đốc Triệu, cô thế này là không được rồi, tôi nhìn đồ của tôi, hơn nữa cũng có thể chi trả một trăm vạn tệ theo trình tự bình thường, cô không có lý do gì từ chối tôi." Lý Ý không chịu nhượng bộ, giọng khách át giọng chủ.

“Ông…” Sắc mặt Triệu Nam vô cùng khó coi.

Lúc này Dương Bách Xuyên biết rõ đa đến thời điểm mình ra tay, anh trực tiếp đẩy cửa bước vào, cười nói với Triệu Nam: "Tổng giám đốc, tổng giám đốc Lý muốn xem trong hôm nay cũng không phải không thể. Dựa theo hiệp nghị, sau khi chúng ta lấy lý do kho bảo hiểm cần bảo hành ra từ chối, nếu bên B vẫn kiên trì yêu cầu xem tranh cổ họa thì có thể trả tiền xem gấp mười lần, tương đương một nghìn vạn, sau đó chúng ta không được dùng bất cứ lý do gì từ chối bên B."

Dứt lời, Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm nhìn về phía tổng giám đốc Lý tổng: "Tổng giám đốc Lý, ông vẫn muốn xem nữa không?"

"Vị này chính là?" Lý Ý nhìn về phía Triệu Nam.

Không biết tại sao mà sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi vào, trong lòng Triệu Nam yên tâm hơn rất nhiều, giới thiệu với ông ta: “Dương Bách Xuyên, tổng giám đốc bộ phận giám định và thưởng thức của công ty chúng tôi!" Cô ấy nghĩ, hiện tại Dương Bách Xuyên chỉ mới đang là trưởng phòng, giới thiệu với Lý Ý không thể làm mất mặt anh nên nói thẳng là tổng giám đốc.

Lý Ý cười ha ha, ánh mắt dò xét, ông ta nghĩ đây chỉ là chiến thuật kéo dài của Triệu Nam mà thôi, cười nói: "Không phải chỉ một nghìn vạn à, không thành vấn đề, lấy chi phiếu ra đây, tôi ký cho Triêu Nam và giám đốc Dương một tấm nghìn vạn, hôm nay tôi không nhìn thấy tranh cổ sẽ không rời đi, ha ha!”

Ông ta nói xong thì nhận lấy chi phiếu từ tay trợ lý bên cạnh, xoẹt xoẹt ký xuống một tờ séc trị giá nghìn vạn, đưa tới trước mặt Triệu Nam.

Thấy vậy, trong lòng Dương Bách Xuyên vui vẻ như nở hoa, thầm nhủ: “Ông cứ giả ngầu, đợi lát nữa anh đây xem ông khóc lóc thế nào, ha ha~”

Lý Ý đưa tấm séc trị giá một nghìn vạn qua, Triệu Nam thật sự hơi hoảng sợ, nếu lần này không thể lấy ra trảnh cổ thì bọn họ xuống đài thế nào?

Cô ấy vốn cho rằng Dương Bách Xuyên cố ý nói một nghìn vạn để Lý Ý biết khó mà lui nên không ngăn cản anh nói tiếp.

Kết quả thì sao?

Lý Ý thật sự ký xuống chi phiếu nghìn vạn, nhìn dáng vẻ của ông ta, hôm nay không thấy tranh cổ là không được.

Lần này sắc mặt Triệu Nam cứng đờ, không biết làm sao, liếc sang Dương Bách Xuyên.

Chỉ thấy trong giây phút này, trên mặt Dương Bách Xuyên vẫn tràn đầy ý cười, ánh mắt toát lên sự tự tin.

Hai mắt Triệu Nam sáng lên, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ anh ấy đã tìm được tranh cổ?" Theo sự hiểu biết của cô ấy, Dương Bách Xuyên không phải là người chỉ biết mạnh miệng, ngược lại anh rất xem trọng cam kết.

Nhận được ánh mắt yên tâm của Dương Bách Xuyên, tuy trong lòng Triệu Nam vẫn còn hơi sợ hãi, thế nhưng tên đã lên dây, không thể không bắn. Cô ấy chỉ có thể lựa chọn tin tưởng Dương Bách Xuyên, giơ đôi tay hơi run rẩy nhận tấm séc một nghìn vạn của Lý Ý.

Lý Ý thấy tay Triệu Nam khẽ run thì trong lòng càng đắc ý, thầm nhủ: "Chờ xem lát nữa các người sẽ tìm đường chết thế nào đây? Nếu dám lấy tranh giả ra lừa gạt thì đừng hòng qua mặt tôi!” Bên cạnh ông ta, ngoại trừ thư ký còn có một chuyên gia giám định tranh cổ!

Lý Ý cười nói: "Tổng giám đốc Triệu, đi thôi, chúng ta đến kho bảo hiểm xem tranh hả?"

Dương Bách Xuyên cười tủm tỉm: "Không cần làm phiền tổng giám đốc Lý đến kho bảo hiểm, tôi đã mang tranh cổ đến đây rồi, ông chờ một lát.”

Sắc mặt Lý Ý cứng đờ, trong lòng bỗng có một dự cảm không tốt, chẳng qua nghĩ lại ông lớn sau màn đã chính miệng nói tranh cổ đã bị trộm, ông ta bình tĩnh lại, cho rằng Dương Bách Xuyên và Triệu Nam bắt tay nhau dùng đồ giả lừa gạt qua cửa.

Nghĩ tới đây, Lý Ý cười khẩy: "Đợi lát nữa để chuyên gia Lâm nhìn qua liền biết, chỉ là đồ dỏm mà thôi, xem tôi cho các người đẹp mặt thế nào.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play