Lần này ánh mắt Dương Bách Xuyên trở nên lạnh lẽo, anh gằn lên: "Ninh Kha, mẹ nhà cô im miệng cho tôi, biến đi cho sớm chợ!"

Dương Bách Xuyên bị cô nàng ngây thơ ngốc nghếch này chọc cho tức điên. Anh tìm Dương Lâm làm việc, nói dễ nghe là bạn bè giúp đỡ nhau, nói khó nghe là nhờ vả người ta giúp đỡ. Cô nàng ngu ngốc này năm lần bảy lượt xỉa xói Dương Lâm chẳng khác gì tát vào mặt anh.

Thế này thì làm sao anh nhờ vả người ta được nữa?

Phục luôn!

Hơn nữa vừa rồi Ninh Kha có hơi nặng lời với Dương Lâm, vì vậy Dương Bách Xuyên nổi giận.

Anh vừa nổi giận, uy áp linh thức bất giác bộc phát ra ngoài. Hiện giờ anh vẫn chưa thành tạo trong việc kiểm soát linh thức.

Dưới uy áp của Dương Bách Xuyên, Ninh Kha và Dương Lâm ở bên cạnh cảm thấy nghẹt thở, cõi lòng kinh hoảng.

May mà Dương Bách Xuyên phát hiện sắc mặt hai người bất thường mới nhận ra nguyên nhân là do uy áp linh thức của mình, bèn vội vàng thu lại.

Tiếp đó, anh trợn mắt quát Ninh Kha: "Ngồi xuống!"

Giờ phút này Ninh Kha vẫn bị ảnh hưởng bởi khí thế mạnh mẽ toát ra từ trên người Dương Bách Xuyên hồi nãy, gần như là ngoan ngoãn ngồi xuống sofa theo phản xạ.

Dương Lâm cũng chấn động trước khí thế mạnh mẽ trên người Dương Bách Xuyên, thật sự là còn mạnh hơn ông cụ nhà mình. Lúc này lửa giận nhằn vào Ninh Kha đã tắt lịm, anh ta cũng biết là mình không nên tranh cãi với Ninh Kha, bởi vì cô ta đi cùng Dương Bách Xuyên, vuốt mặt phải nể mũi.

Ninh Kha hơi tủi thân. Đây là lần thứ hai Dương Bách Xuyên nổi giận với cô ta, lần đầu tiên là lúc lấy đạn giúp cô ta.

Ninh Kha vừa sợ vừa giận, thầm mắng Dương Bách Xuyên quá ngang ngược. Nhưng một lát sau cô ta cũng bình tĩnh lại, hình như mình mắng Dương Lâm đã làm Dương Bách Xuyên mất mặt, vì vậy cô ta ngoan ngoãn ngồi xuống, không nói gì nữa.

Hai người bị uy áp mà Dương Bách Xuyên vô tình phóng ra dọa sợ, rốt cuộc cũng yên tĩnh lại.

Dương Bách Xuyên nhìn vẻ mặt của hai người mà trong lòng vui vẻ, thầm nghĩ: "Không ngờ uy áp linh thức lại ngầu như vậy. Quá đã! xem ra sau này mình có thể thường xuyên sử dụng, hì hì."

Nghĩ thì nghĩ vậy chứ anh không bộc lộ ra ngoài, trịnh trọng hỏi Dương Lâm: "Có tra được manh mối về tranh cổ không?"

Dương Lâm sực tỉnh. Nghe thấy câu hỏi của Dương Bách Xuyên, anh ta ngồi thẳng lưng, nghiêm túc trả lời: "Tình hình là thế này, tôi đã điều tra chợ đen khắp Cố Đô, mấy ngày nay không có giao dịch tranh cổ, cũng không có gì khác thường.

Sau đó, tôi lại điều tra dân trộm cắp ở Cố Đô, cũng không có gương mặt mới nào..."

Dương Lâm nói đến đây, Ninh Kha vẫn im lặng nãy giờ không nhịn được ngắt lời: "Nực cười, két bảo hiểm của Công ty đấu giá Triệu Thị là công nghệ cao, kẻ trộm vặt thì làm gì được?"

Dương Bách Xuyên giận lắm, thầm nghĩ mình không nên dẫn theo cô nàng ngực to này đến đây. Anh tức giận quát: "Hoa khôi ngực to của đồn cảnh sát, cô có thể im miệng để yên cho người ta nói xong được không?"

Tiếng quát giận dữ của Dương Bách Xuyên làm Ninh Kha giật mình, rưng rưng nước mắt: "Dương Bách Xuyên, anh dám quát tôi?"

"Quát cô thì sao nào? Đừng nói leo nữa! Cô mà còn nói nữa thì coi chừng tôi tung ảnh của cô lên mạng, ảnh ngày hôm đó!" Dương Bách Xuyên trừng đối phương không nể nang gì.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play