Sau sự yên tĩnh ngắn ngủi, Võ Văn Trạch nheo mắt nói: “Xem ra lão phu đã coi thường ngươi, nhưng… Tiếp theo lão phu sẽ không cho người cơ hội.”

Dương Bách Xuyên cũng lạnh lùng nói: “Lão già, nói nhảm cái gì vậy, ta cũng không phải quả hồng mềm.”

Dứt lời, pháp trượng Vạn Linh xuất hiện trên tay của Dương Bách Xuyên.

Võ Văn Trạch nhìn thấy nó, sắc mặt mất tự nhiên.

Pháp trượng Vạn Linh là chí bảo trấn phái của thánh địa Vạn Linh, là pháp khí cấp bậc tổ tông trong lòng mỗi đệ tử của thánh địa Vạn Linh, bây giờ Dương Bách Xuyên dùng pháp trượng để đối phó lão ta, điều này làm Võ Văn Trạch rất khó chịu.

Khóe miệng co giật, pháp trượng Vạn Linh là vật truyền thừa, nhìn thấy pháp trượng như thấy sư tổ, thánh địa Vạn Linh có tổ huấn, thánh chủ thánh mẫu cầm pháp trượng Vạn Linh giống như tổ sư gia đích thân xuất hiện, phải ba quỳ chín lạy.

Nhưng… Nhưng bây giờ pháp trượng Vạn Linh đang ở trong tay một người ngoài, là một tiểu tử, còn là kẻ thù giết chết đệ tử của thánh địa Vạn Linh, điều này làm Võ Văn Trạch không thể bình tĩnh nổi.

“Tiểu tử vô lễ.”

Võ Văn Trạch tức giận, lao đến chỗ Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy Võ Văn Trạch tức giận, mỉm cười trong lòng.

Hắn lấy pháo trượng Vạn Linh ra để làm loạn ý chí của Võ Văn Trạch, muốn lão ta khó chịu, xem ra đã đạt được mục đích, nhìn bộ dáng tức giận của Võ Văn Trạch, hiệu quả rất tốt.

Đối với Dương Bách Xuyên, chỉ cần ý chí của Võ Văn Trạch bị loạn, hắn sẽ có cơ hội tìm ra sơ hở, sau đó giết chết lão ta.

Nhìn thấy Võ Văn Trạch tức giận, cuối cùng hắn cũng yên tâm.

“Có thủ đoạn gì cứ tung ra đi.” Dương Bách Xuyên chọc tức Võ Văn Trạch.

Tay trái của Dương Bách Xuyên cầm kiếm Đồ Long, tay phải cầm pháp trượng Vạn Linh, thúc giục chân khí, ánh sáng bạc và xanh biếc đan chéo vào nhau, bộc phát ra một luồng dao động năng lượng rất mạnh.

Nói thật, với thực lực bây giờ của Dương Bách Xuyên, không thể coi là kẻ yếu.

Gặp được các loại kỳ ngộ trong Hành Cung Thiên Yêu, mỗi một lần đều hóa thành thực lực, có thể nói bây giờ từ trong ra ngoài của Dương Bách Xuyên đã tăng lên một cấp, có thể phát huy được lực lượng chân chính của kiếm Đồ Long.

Cho dù bây giờ hắn thúc giục pháp trượng Vạn Linh, lực lượng cũng cường đại hơn lúc trước rất nhiều.

Ngoại trừ sự cường đại của chính pháp khí, quan trọng nhất vẫn là sự mạnh yếu của tu vi của người sử dụng pháp khí.

Tu vi cường đại, thi triển ra uy lực của pháp khí cũng càng mạnh.

Nếu bây giờ Dương Bách Xuyên chém giết sinh tử, dùng hết thủ đoạn, thật sự không sợ Võ Văn Trạch.

Tất nhiên là với tu vi đã bị pháp tắc Thái Hoang áp chế của Võ Văn Trạch, nếu thật sự đánh với Địa Tiên tam chuyển, lúc này Dương Bách Xuyên đã bỏ trốn mất dạng.

Dương Bách Xuyên không hề sợ hãi Võ Văn Trạch, ngược lại sinh ra sát ý.

Bởi vì hắn nhìn thấy tham dục trong mắt lão ta.

Chưa nói đến bản thân Võ Văn Trạch là trưởng lão thánh địa Vạn Linh, thù của hai bên không thể hóa giải, chỉ cần sự tham dục trong mắt lão ta cũng đủ làm Dương Bách Xuyên động sát tâm.

Đừng bao giờ có lòng nhân từ với kẻ địch.

Đây là lời dạy mà sư phụ luôn dạy hắn.

Đồng thời con đường tu chân đầy sóng gió mà Dương Bách Xuyên đi đến bây giờ cũng như vậy.

Nhưng tiền đề là hắn có thể nắm chắc giết chết được kẻ địch, nếu không chỉ có đường chạy trốn.

Tình huống trước mắt là, mặc dù thực lực của Võ Văn Trạch vượt xa Nguyên Thần Huyễn và Phong m Dương cùng cảnh giới bị áp chế lúc trước.

Nhưng hắn cũng trưởng thành.

Hơn nữa bên cạnh còn có thêm một Long Chủng Thanh Ngưu cấp Tôn Vương, hơn nữa thực lực của Lục Yên Chi, Đả Tiên Thạch, chồn nhỉ, Thú Ngũ Hành cũng tăng lên.

Về số lượng, Dương Bách Xuyên chiếm ưu thế.

Nếu đối phương muốn giết ta, ta cũng sẽ không nhân từ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play