Thứ nhất, con chồn là mang huyết mạch của dị thú hồng hoang Thần Chồn Phi Thiên, cũng là huyết mạch thần thú dị chủng nổi tiếng, vì vậy nó có thể chống đỡ được khí tức của thần thú Kỳ Lân nghé con.

Mặc dù cũng có ảnh hưởng nhưng ảnh hưởng không lớn.

Đương nhiên đó là bởi vì nghé con vẫn còn là con non. Nếu nghé con là Kỳ Lân trưởng thành thì chưa chắc.

Nguyên nhân thứ hai là bởi vì Dương Bách Xuyên. Từ trước đến giờ con chồn là linh thú được Dương Bách Xuyên thích nhất, nó tự nhận mình là lão đại trong dàn linh thú, nó chẳng sợ nghé con đâu.

Vì thế con chồn mới dám đối đầu với nghé con.



Sau khi Dương Bách Xuyên nghe con chồn và đám thú Ngũ Hành nói xong, hắn đưa mắt nhìn con nghé đang bày ra vẻ mặt vô tội.

Lúc này hắn mới phát hiện hình như bụng của nghé con đã to hơn một vòng. Thấy vậy hắn biết là con chồn không nói dối.

Con nghé này... tham ăn thật!

Thiên tài địa bảo như ngọn núi nhỏ đã bị nó ăn hết, hiện tại nó đã ăn dữ như vậy thì sau này hắn nuôi kiểu gì?

Dương Bách Xuyên sầm mặt, nhìn con chồn rồi lại nhìn nghé con, thật sự là... không biết nên khóc hay nên cười.

Vì ăn mà đánh nhau.

Tương lai còn dài, lẽ nào ngày nào hai đứa nó cũng đánh nhau?

Ôi đau quá, toàn thân đều đau!

Chủ yếu là nghĩ tới chuyện nghé con ăn nhiều như vậy, hắn càng thêm đau lòng!

Biết bao nhiêu thiên tài địa bảo như vậy, phần lớn là linh dược, vậy mà bị nghé con ăn hết không chừa một cây.

Dương Bách Xuyên thầm gào thét trong lòng, nhiều linh dược nhiều như vậy luyện chế được bao nhiêu đan dược chứ a a a a a...

Đồ phá của!

"Ọ..."

Nghé con nhìn Dương Bách Xuyên với vẻ mặt vô tội, nhỏ giọng kêu.

Lúc này, thú Ngũ Hành chậm rì rì phiên dịch: "Chủ nhân, tên này còn muốn ăn nữa, nó nói chưa no."

"Ngươi im đi!" Lúc này tên họ Dương nào đó đang đau lòng xót ruột. Tất cả chiến lợi phẩm hắn thu hoạch được sau khi vào Thái Hoang đã bị nghe con ăn hết, coi như sạt nghiệp rồi, nói không đau lòng là giả.

Lần này không cần thú Ngũ Hành phiên dịch, Dương Bách Xuyên nghe tiếng kêu của nghé con cũng biết ông tướng này còn muốn ăn nữa. Tức thì hắn cáu lên, quát thú Ngũ Hành.

Thú Ngũ Hành rụt cổ, không dám nói gì nữa.

Dương Bách Xuyên dỗ dành con chồn, không nỡ nổi giận với nó. Quả thật hắn thiên vị và nuông chiều con chồn. Mà con chồn thấy Dương Bách Xuyên sầm mặt còn an ủi hắn, không ầm ĩ nữa, chỉ hung hăng trợn mắt trừng nghé con, sau đó nhảy vào lòng Lục Yên Chi, không muốn nhìn nghé con thêm nữa.

Nhưng nghé con là con non hàng thật giá thật, hoặc có thể nói là nó mới xuất thế, tâm hồn vô cùng thuần khiết, không biết mình bị ghét bỏ. Nó chỉ kêu ọ ọ với Dương Bách Xuyên tỏ ý mình vẫn chưa ăn no.

Dương Bách Xuyên rất muốn nổi giận với nghé con, nhưng nhìn vào đôi mắt ngây thơ trong sáng của nó, rồi lại nghĩ tới lời dặn của sư phụ, cuối cùng hắn đành thôi.

Dù sao hiện tại nghé con vẫn chỉ là một đứa trẻ, hắn không nỡ quở trách nó.

"Nghé con à, ta bị ngươi ăn sạt nghiệp rồi, bây giờ không còn gì cho ngươi ăn nữa. Chờ khi nào chúng ta thu thập được chút linh dược, ta sẽ luyện đan cho ngươi ăn."

Sau khi Dương Bách Xuyên biết được lượng cơm của nghé con, hắn dự định từ giờ trở đi hắn sẽ thu thập linh dược để luyện đan. Đan dược có thể phát huy công hiệu cường đại, có thể nâng cao giá trị của linh dược gấp mười mấy thậm chí mấy chục lần. Hắn cảm thấy chỉ có như vậy mới có thể đáp ứng nhu cầu của "vua dạ dày" nghé con này, nếu không hắn sẽ bị nó ăn sạt nghiệp thật đó.

Kỳ thật hiện giờ cũng chẳng khác sạt nghiệp là bao. Mặc dù không gian bình Càn Khôn có đồ tích trữ nhưng không nhiều, hắn phải giữ lại dùng lúc khẩn cấp. Có lẽ lần này nghé con hiểu lời Dương Bách Xuyên nói, nó thấp giọng kêu hai tiếng rồi thôi. Dương Bách Xuyên thấy vậy, cuối cùng cũng thở phào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play