Dù hiện tại Kỳ Lân trông chẳng khác gì một chú nghé con nhưng thần thú chính là thần thú, sẽ trưởng thành. Sư phụ còn dặn hắn phải đối xử với Kỳ Lân thật lòng, tương lai nó sẽ trở thành đồng bạn của hắn, Dương Bách Xuyên đã ghi tạc trong lòng.



Sau một phen khách sáo, cả nhóm rời khỏi đại điện hành cung Thiên Yêu.

Ra tới bên ngoài, Mộ Trường Phong tỏ vẻ y phải về môn phái bẩm báo, đành từ biệt Dương Bách Xuyên.

Trong suy nghĩ của Mộ Trường Phong, lần này Dương Bách Xuyên chọc phải rắc rối lớn rồi, cần hồi báo với Thánh Chủ Vân Trường Sinh, ngũ đại Thánh Địa không phải người ăn chay.

Dương Bách Xuyên cũng đoán được một ít suy nghĩ của Mộ Trường Phong, trò chuyện vài câu rồi nhìn Mộ Trường Phong rời đi.

Đột nhiên Minh Du Nhiên lên tiếng: “Không biết kế tiếp Dương đạo hữu đã có tính toán gì chưa?”

Dương Bách Xuyên đã có tính toán gì chưa hả?

Hắn không ngốc, thời điểm này hắn không dám đi ra ngoài, hắn đoán chỉ cần mình thò chân ra thì chắc chắn sẽ bị ngũ đại Thánh Địa xiên chết.

Dù sao Thái Hoang mênh mông bát ngát, hắn cũng không vội ra ngoài, ở lại Thái Hoang tu luyện cũng được. Hơn nữa trong bình Càn Khôn còn có mấy người Lục Yên Chi nữa đấy, đến lúc đó dẫn các nàng đi rèn luyên ở Thái Hoang luyện tu luyện, tích lũy thực lực, chờ sau này tìm cơ hội rời khỏi Thái Hoang độ kiếp.

Trước mắt, có đánh chết hắn cũng không dám bước ra ngoài.

Nghe Minh Du Nhiên dò hỏi, Dương Bách Xuyên cười nói: “Còn chưa tính toán gì, có điều Thái Hoang rộng lớn, ta định ngao du khắp nơi một phen xem sao.”

“Thế cũng trùng hợp quá, ta cũng chưa định ra ngoài, muốn ở lại Thái Hoang rèn luyện, hay là chúng ta kết bạn đồng hành nhé?” Minh Du Nhiên tiếp lời.

Dương Bách Xuyên cười híp mắt, biết ngay nữ nhân này có mục đích riêng mà, hắn cong môi: “Không được rồi, con người ta quen độc lai độc vãng, lại thêm tính tình thô lỗ, không quen đi chung với Du Nhiên cô nương, ta sợ sẽ ảnh hưởng đến cô nương.”

Minh Du Nhiên thấy Dương Bách Xuyên từ chối thẳng thừng nhưng ánh mắt lại không hề gợn sóng, giống như đã đoán trước rồi vậy. Nàng ta cũng không tức giận, chỉ tiếc nuối nói: “Nếu đã như vậy thì chúc Dương đạo hữu thuận buồm xuôi gió, Du Nhiên cáo từ.”

“Dương đạo hữu, xin từ biệt ở đây.” Khương Thế Long liếc Dương Bách Xuyên một cái rồi ôm quyền tạm biệt, sau đó rời đi cùng với Minh Du Nhiên, hai người nói đi là đi, không hề dây dưa.

Giữa sân chỉ còn lại một mình Hiên Viên Linh Hề, bây giờ nàng mới lên tiếng: “Dương đạo hữu không rời Thái Hoang là đúng, ngươi giết đệ tử ngũ đại Thánh Địa, bên ngoài sẽ nhanh chóng biết chuyện này thôi, giờ mà đi ra chỉ có một con đường chết.

Lưu lại Thái Hoang tu luyện là quyết định rất sáng suốt, tuy chờ sau khi ngũ đại Thánh Địa nhận được tin tức có thể sẽ phái người vào đây giết ngươi nhưng Thái Hoang có pháp tắc không được sử dụng linh thức, chỉ dựa vào điểm này, dù người của ngũ đại Thánh Địa có giết tới đây, ngươi cũng có nơi để trốn.

Nếu rời Thái Hoang, đối mặt với vô số tu sĩ Đại Thừa Kỳ bao vây, ngươi muốn tránh cũng lực bất tòng tâm, so ra còn không bằng ở lại Thái Hoang tu luyện mấy trăm năm rồi hẳn ra ngoài.

Đến lúc đó, thời gian đã trôi qua khá lâu, ngũ đại Thánh Địa đã buông lỏng cảnh giác, ngươi sẽ có cơ hội trốn thoát. Hơn nữa, tu vi và thực lực luôn luôn là ưu tiên hàng đầu nếu muốn sinh tồn ở Tu Chân Giới, chờ ngươi tu luyện đại thành ở Thái Hoang, đi ra cũng có năng lực đánh trả.

Có điều, rèn luyện ở Thái Hoang phải hết sức cẩn thận, ngũ đại Thánh Địa mà ngươi đắc tội không hề đơn giản như ngươi tưởng tượng vậy đâu. Tuy Thái Hoang có pháp tắc áp chế linh thức nhưng nếu bọn họ thật sự muốn đuổi giết ngươi thì có rất nhiều thủ đoạn.

Ta đề nghị tiếp theo ngươi hãy tu luyện tại nơi sâu trong ngoại vực Thái Hoang trước, tuy nơi này cũng tiềm ẩn rất nhiều nguy hiểm nhưng nếu bị ngũ đại Thánh Địa đuổi giết, hoàn cảnh hung hiểm sẽ trở thành cơ hội với ngươi.” Hiên Viên Linh Hề nghiêm túc nói.

Nghe xong, Dương Bách Xuyên lập tức ôm quyền cảm tạ Hiên Viên Linh Hề, hắn biết nàng nói những lòi này đều vì tốt cho hắn thôi, đây cũng là đề nghị rất hay, không mưu mà hợp với suy nghĩ trong lòng hắn.

“Đa tạ Hiên Viên cô nương đã chỉ điểm.” Dương mỗ cảm ơn xong lại hỏi tiếp: “Xin hỏi Hiên Viên cô nương, ngoại vực Thái Hoang là gì vậy?”

Hiên Viên Linh Hề ngạc nhiên: “Ngươi không biết?”

Dương Bách Xuyên lắc đầu: “Đây là lần đầu tiên ta tới Thái Hoang, hơn nữa cũng không quen thuộc Tu Chân Giới lắm, ta là người đến từ Tiểu Thiên thế giới.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play