*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Một giây trước, con dơi băng phách còn làm Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi hoảng sợ, một giây sau đã bị thiên phú mệnh tinh của Dương Bách Xuyên giết sạch không còn một mảnh.

Nhưng vẫn chưa kết thúc, đây chỉ là bắt đầu.

Lúc này Dương Bách Xuyên giống như một tôn thần, xung quanh hiện lên dị tượng thiên địa, đặc biệt mệnh tinh Thần Tượng của hắn xinh đẹp giống như hình tượng của hắn.

Nhưng có một điều khác biệt là, trên Thần Tượng của Dương Bách Xuyên phát ra một hơi thở cường đại không gì sánh được, lan tràn khắp đại điện,

Lần đầu tiên Thần Tượng của hắn xuất hiện ngoài cơ thể, nhắm hai mắt, hai tay tạo một kết ấn cổ quái, quần áo trên người là sao trời rộng lớn, cực kỳ uy nghiêm.

Advertisement

Chính Dương Bách Xuyên lại không có cảm giác gì.

Nhưng những người khác lại có cảm giác rất khác biệt.

Thú Ngũ Hành và Lục Yên Chi cảm nhận rõ nhất, nhìn mệnh tinh Thần Tượng của hắn, trong lòng có cảm giác muốn quỳ xuống cúng bái.

Thậm chí Thẩm Bạch, Trình Vĩ Khang, Khương Thế Long, Lãnh Tiêu Dật cũng không thể tin được.

Nhìn Thần Tượng phía sau Dương Bách Xuyên, lại nhìn Dương Bách Xuyên, bọn họ chưa bao giờ biết mệnh tinh Thần Tượng lại giống hệt bản thân?

Dương Bách Xuyên này tuyệt đối là quái thai.

Nhưng vậy vẫn chưa đủ, thế giới rộng lớn chuyện lạ gì cũng có, bọn họ chưa từng nhìn thấy chưa từng nghe qua không đại biểu không có, có lẽ mệnh tinh Thần Tượng lớn lên giống hắn chỉ là trùng hợp.

Điều này không quan trọng, quan trọng nhất là bọn họ đều cảm nhận được hơi thở khủng bố phát ra từ mệnh tinh Thần Tượng của Dương Bách Xuyên.

Đứng trước hơi thở này, dù là Thẩm Bạch, Trình Vĩ Khang, Khương Thế Long hay Lãnh Tiêu Dật đều sinh ra cảm xúc muốn quỳ lạy.

Mọi người đều biết mệnh tinh Thần Tượng chính là hòa thân của muôn vàn đại đạo, là pháp tắc lực lượng của đại đạo trong vũ trụ, là một tôn thần. Thần Tượng có uy áp hơi thở càng nặng, thuyết minh cấp bậc càng cao, tiềm lực thiên phú của người đó sẽ càng lớn.

Từ điểm này, tiềm lực thiên phú của Dương Bách Xuyên cực kỳ yêu nghiệt.

Trong tất cả những người có mặt ở đây, chưa ai gặp phải tình huống này, gặp phải hơi thở của một mệnh tinh Thần Tượng làm người sinh ra cảm xúc muốn cúng bái.

Tất nhiên bọn họ cũng biết hơi thở của Thần Tượng cũng chỉ là hơi thở, không đại biểu thực lực.

Nó đại biểu tiềm lực sức mạnh, thiên phú trên con đường tu luyện.

Lãnh Tiêu Dật nhìn con dơi băng phách bị cánh cửa đen nhánh sau lưng hấp thụ gần như không còn, bị hóa giải dễ dàng, sắc mặt thay đổi.

Nhưng dù sao hắn ta cũng là tu sĩ Độ Kiếp đại viên mãn, cũng là người xuất sắc trong các đệ tử tinh anh của điện Vạn Thánh thánh địa Vạn Linh, là nhân tài kiệt xuất, tu vi cao sâu, cũng gặp qua rất nhiều đại trận. Mặc dù con dơi băng phách bị Dương Bách Xuyên dùng thủ đoạn quỷ dị hấp thu, nhưng Lãnh Tiêu Dật không hề lùi bước.

Đặt đầu ngón tay vào chính giữa trán, ngay lập tức giữa trán xuất hiện một vết máu.

Ngay sau đó Lãnh Tiêu Dật há mồm phát ra tiếng hét chói tai.

Tiếng thét dài này tương tự với tiếng kêu của đàn dơi lúc nãy, nhưng càng thêm chói tai.

Từ trong tiếng thét dài này, Dương Bách Xuyên thấy được từng vòng gợn sóng phát ra từ trong miệng Lãnh Tiêu Dật, thứ này chính là chân nguyên khí vòng, ngay từ đầu chỉ là một đám vòng khói nhỏ, ngay sau đó càng lúc càng lớn đánh sâu về phía Dương Bách Xuyên.

“Đây là công kích sóng âm, giữ vững nguyên thần.” Trong đầu Dương Bách Xuyên vang lên lời sư phụ nói.

Dương Bách Xuyên vội vàng ổn định nguyên thần, thúc giục mệnh tinh, phóng to chuông Đông Hoàng, bảo vệ Lục Yên Chi, Thú Ngũ Hành, Đả Tiên Thạch dưới chuông Đông Hoàng, tránh việc bọn họ bị lan đến.

“Keng keng…”

Sóng âm của Lãnh Tiêu Dật va chạm với âm thanh của chuông Đông Hoàng, làm chuông Đông Hoàng chấn động.

Lúc này Dương Bách Xuyên cảm giác được rất rõ chuông Đông Hoàng đã bị ảnh hưởng, trong lòng kinh sợ, nhưng cũng may chống được một đòn này của Lãnh Tiêu Dật.

Nhưng ngay sau đó Dương Bách Xuyên lại nhìn thấy hai tròng mắt của Lãnh Tiêu Dật thay đổi, đôi mắt hoàn toàn biến thành màu bạc, hơn nữa chiếu ra cột sáng dài 3 mét.

Đột nhiên thân cao của Lãnh Tiêu Dật tăng lên, trong miệng phát ra một tiếng gầm, sau lưng mọc ra một đôi cánh màu bạc, giương cánh dài năm sáu mét, nhìn kỹ thì đó là cánh dơi.

Trên cánh dơi màu bạc có thể nhìn thấy rõ từng mạch máu giống như mạng nhện.

“Gào…”

Tiếng gầm rú truyền ra từ trong miệng Lãnh Tiêu Dật, cả khuôn mặt hắn ta bắt đầu thay đổi…

Chỉ trong một giây, một con dơi cao 3 mét xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên.

Ngoại trừ hai cái đùi đứng thẳng là chân của nhân loại, nửa người trên hoàn toàn yêu hóa, biến thành con dơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play