*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Dương Bách Xuyên thoáng cái đã cướp luôn bảo vật của hai thánh địa, cái này...hắn cũng to gan lắm?
Hay là tên tiểu tử này mất trí rồi?
Có những thứ có thể bị lấy hay cướp đi, nhưng pháp trượng của Vạn Linh thánh mẫu, gặp phải thì thôi đi, hắn...còn dám cướp!”
Khương Thế Long lấy lại tinh thần nhìn về phía Dương Bách Xuyên, trông hắn không căng thẳng chút nào, lúc này Khương Thế Long liền biết Thẩm Bạch và Trình Vĩ Khang không nói dối.
Long Lân Phù bỗng nhiên xuất hiện trong tay Dương Bách Xuyên, mặc dù Dương Bách Xuyên chưa lấy ra Vạn Linh pháp trượng nhưng nhìn vẻ mặt không có chút biểu cảm nào của hắn, bộ dáng cực kỳ bình tĩnh, Khương Thế Long càng thêm khẳng định, pháp trượng của Vạn Linh thánh mẫu đang trên người Dương Bách Xuyên.
Lúc này, trong đầu Khương Thế Long chỉ có một câu – Hắn không giúp nổi rồi.
Bởi vì dù là Long Lân Phù hay Vạn Linh pháp trưởng, cả hai đều là bảo vật trấn phái của thánh địa, đồng nghĩa với việc đây không đơn giản chỉ là bảo vật, mà còn là mặt mũi.
Nhất là Vạn Linh pháp trượng của thánh mẫu, hạng người cấp bậc thánh chủ tối cao, nếu như hôm nay Khương Thế Long nói đỡ hay muốn giúp Dương Bách Xuyên, hơn nữa chưa biết có đánh được người của Thẩm Bạch và Trình Vĩ Khang hay không, có dù đánh thắng, nếu sau này Vạn Linh thánh mẫu tìm tới tính sổ, một cái tát cũng đủ giết chết hắn ta, hắn dám nói thì Đao Chủng thánh chủ cũng không dám nói gì.
So với cấp bậc thánh chủ thì Khương Thế Long hắn chẳng khác nào kiến hôi.
Thế nên Khương Thế Long k dám.
Liếc sang Dương Bách Xuyên, hắn lộ ra vẻ muốn mà chẳng giúp được, cười xấu hổ nói với Thẩm Bạch và Trình Vĩ Khang: “Xem như ta không tồn tại đi, hai bên không giúp bên nào...”
...
Lúc này, Dương Bách Xuyên cũng hiểu hành động của Khương Thế Long, mặc dù hắn biết Khương Thế Long muốn lôi kéo hắn và Lục Yên Chi nên mới nói như vậy, nhưng hắn vẫn có ấn tượng tốt với vị này.
Thẩm Bạch phất tay với đám thủ hạ sau lưng: “Chặt Dương Bách Xuyên ra cho bổn thiếu.”
Ngay lập tức, tám gã Độ Kiếp hậu kỳ hợp thành một trận pháp xông về phía Dương Bách Xuyên, bên trong đại điện như có trọng lực tác động lên bọn họ.
Trình Vĩ Khang nhìn Thẩm Bạch: “Thẩm huynh, cùng lên đi, đừng quên trong tay Dương Bách Xuyên còn có Long Lân Phù của Thần Phù Linh Tông, thêm cả Vạn Linh pháp trượng của Vạn Linh Thánh Địa ta, tên tiểu tử này rất tà môn, cẩn thận thì vẫn hơn.
Dứt lời, Trình Vĩ Khang dẫn người vọt thẳng về phía Dương Bách Xuyên.
Thẩm Bạch sửng sốt, hắn cũng biết sơ qua Trình Vĩ Khang, nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Trình Vĩ Khang, có lẽ Dương Bách Xuyên thực sự khó đối phó.
Nghĩ một lúc, Thẩm Bạch cũng đi theo.
Hai thánh địa cộng lại phải tới hai mươi người, bọn họ vây công Dương Bách Xuyên, hai bên hợp thành trận pháp giảm bớt trọng lực.
Dương Bách Xuyên nhìn người của hai phe đang lao về phía mình, hắn híp mắt nói với Lục Yên Chi: “Yên Chi, đợi lát nữa thì giết luôn, đám chó này, muốn lấy đông hiếp yếu, ỷ mình là người của thánh địa, nghĩ chúng ta dễ bắt nạt sao, vậy thì cho bọn họ nếm thử lợi hại của chúng ta.”
Lục Yên Chi gật đầu, lòng bàn tay đã bắt đầu hội tụ độc Ách Nan.
Dương Bách Xuyên nói với Thú Ngũ Hành: “Tiểu Ngũ, kế tiếp phải xem ngươi rồi, khống chế thật tốt trận pháp Ngũ Hành, đừng để cho ta mất đi mắt xích, ngươi không cần ra tay, giữ vững trọng lực là được.”
“Chủ nhân yên tâm, ta nhất định sẽ để chủ nhân đánh đâu thắng đó, trút bỏ trọng lực, để đám cháu trai kia trả giá.” Thú Ngũ Hành lập tức suy nghĩ đen tối.
Hai chủ tớ bọn họ đều đen tối.
Đám người Thẩm Bạch và Trình Vĩ Khang đương nhiên không biết bên cạnh Dương Bách Xuyên có Thú Ngũ Hành, trong phạm vi ba mét sẽ không có trọng lực, vậy nên đây chính là nguyên nhân Dương Bách Xuyên không sợ hãi hai người bọn họ.
Tất cả mọi người đều bị áp chế bên trong trọng lực, cho dù là sức mạnh hay là tốc độ...đều sẽ chịu ảnh hưởng, chỉ có Dương Bách Xuyên là không bị hạn chế, một khi ra tay, hắn có thể giáng cho kẻ địch một đòn nặng, thậm chí bọn chúng sẽ chịu không nổi.