Trần Bách Thiên cầm súng trong tay, trong tay Vương Nghệ Lâm là một thanh kiếm cổ, là trang phục của võ giả cổ.

Chỉ cần hai người ở trong linh thức của anh, Dương Bách Xuyên ắt có thể chắc chắn đối phó được.

Sau khi Trần Bách Thiên cách anh chỉ còn một mét, Dương Bách Xuyên điều động chân khí toàn thân, điều chỉnh đến trạng thái đỉnh phong, suy nghĩ trong đầu khẽ động, anh lấy từ trong không gian bình Càn Khôn ra một thanh đoản kiếm mà mình lấy được sau khi giết chết Tu La, đột nhiên từ mương nước nhảy lên, chém một nhát vào cổ tay đang cầm súng của Trần Bách Thiên.

“Phập ~”

Nhưng mà anh đã xem thường tốc độ nổ súng của Trần Bách Thiên và phản ứng của anh ta rồi.

Ngay lúc anh nhảy lên, vẻ mặt Trần Bách Thiên cũng khiếp sợ, nhưng trước tiên vẫn nổ súng.

Nhưng cũng may một viên đạn này vẫn bắn vào lồng ngực anh mà không phải đầu, hơn nữa toàn thân đầy chân khí che chở, Dương Bách Xuyên gắng gượng chống lại uy lực của phát súng này, chỉ làm cho cơ thể của anh giữa không trung nghiêng về một bên.

Nhưng điều này khiến anh có thể chém chính xác vào cổ tay đang cầm súng của Trần Bách Thiên.

Nhưng Dương Bách Xuyên sao có thể buông tha một đòn này?

Ngay lúc trúng đạn, anh trực tiếp truyền chân khí vào thanh đoản kiếm trong tay và chém thẳng về phía cổ tay cầm súng của Trần Bách Thiên.

“A~”

Một đòn tất trúng!

Nửa cánh tay cầm súng của Trần Bách Thiên bị một nhát đoản kiếm tràn ngập chân khí của Dương Bách Xuyên chém đứt.

Cánh tay đẫm máu còn nắm chặt súng rơi trên mặt đất.

Ngay một khắc trước, trong nháy mắt Dương Bách Xuyên nhảy lên, Trần Bách Thiên thật sự bị hoảng sợ nên phản ứng theo bản năng lập tức nổ súng.

Nhưng nhìn thấy một phát súng bắn vào người Dương Bách Xuyên mà đối phương lại không sao, còn xuất đoản kiếm ra chém đứt cánh tay anh ta, làm cho trái tim đang sợ hãi trong lòng Trần Bách Thiên sắp nhảy ra khỏi cổ họng, trong đầu chỉ có một câu: Anh ta là quái vật ư!

Cùng lúc đó, Vương Nghệ Lâm đi theo phía sau Trần Bách Thiên, cô ta còn khiếp sợ hơn người đi trước, một người đã trúng hai phát súng mà vẫn không sao, còn có thể đánh trả chém đứt nửa cánh tay của Trần Bách Thiên.

Cường giả như thế đã vượt qua nhận thức của cô ta, phản ứng đầu tiên của Vương Nghệ Lâm chính là chạy trốn.

Cô ta mới là Ám Kình tầng hai, mặc dù là sát thủ, thủ đoạn cũng vô cùng tàn ác hơn so với những võ giả Ám Kình bình thường thủ, lúc trước cô ta cũng từng điều tra về Dương Bách Xuyên, càng biết được hai anh em La Sát Nữ và Tu La đi tìm Dương Bách Xuyên lại chưa hề ra khỏi thôn Thượng Dương.

Cho nên kết quả bàn bạc của cô ta và Trần Bách Thiên là ở quê nhà của Dương Bách Xuyên ở thôn Thượng Dương còn có cường giả võ cổ khác tồn tại. Dương Bách Xuyên có trợ thủ, nếu không thì sao anh em Tu La lại có thể một đi không trở lại, hai người bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến, một mình Dương Bách Xuyên có thể giết được hai anh em Tu La, chỉ cho rằng thôn Thượng Dương chắc chắn có võ giả cổ khác giúp đỡ.

Sau khi thảo luận và nhận được tin tức Dương Bách Xuyên trở về Cố Đô, hai người lập tức chờ anh ở ngay trên đường trở về Cố Đô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play