*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dương Bách Xuyên cũng dùng thân pháp đuổi đến thiên điện.

“Gao……”

Dương Bách Xuyên vừa mới di chuyển, bên tai nghe thấy tiếng thét dài đầy tức giận của Thanh Ngưu.

Ngay sau đó sắc mặt biến đổi, hắn cảm giác được bảy đạo kiếm khí xông lên tận trời.

Tuyệt đối không phải kiếm khí của Thanh Ngưu, yêu thú tấn công chém giết không cần kiếm khí.

Có thể dùng kiếm khí chỉ có người tu chân.

Nơi này có người tu chân.

Dương Bách Xuyên nghĩ đến.

Sau đó nện bước nhanh hơn……

Mười phút sau, Dương Bách Xuyên đi đến thiên điện bên phải quảng trường.

“Gào……”

“Gào……”

“Không tệ, vậy mà lại là một con Long Chủng Thanh Ngưu, Đầu Hổ, giữ chân cho ta, Thất Tinh, các ngươi áp chế, hôm nay bổn thiếu muốn thu phục con Thanh Ngưu này làm tọa kỵ. Ha ha, không ngờ có thể gặp được con con yêu thú cấp tôn vương trong chuyến đi đến Thiên Yêu Cung lần này, chuyến đi này không tệ!”

Vừa mới đi đến cửa đại điện, bên tai Dương Bách Xuyên truyền đến một âm thanh cực kỳ hưng phấn, nghe giống như giọng một thiếu niên.

“Thiếu gia, yên tâm, mặc dù con Thanh Ngưu này mạnh hơn con dơi yêu kia một tí, nhưng cũng chỉ có thể so với Đại Thừa sơ kỳ đỉnh, chỉ cần không phải Đại Thừa trung kỳ, bảy người chúng ta có thể áp chế nó trong mười phút. Ngài nhanh chóng hoàn thành bí thật ngự yêu thú đi, vượt qua mười phút chúng ta không có cách nào khác.”

Dương Bách Xuyên đi đến cửa đại điện, vừa vặn nhìn thấy người nói chuyện là một chú lùn cao chưa đến 1 mét, gần chú lùn này còn có sáu người khác giống như như đúc, không thừa không thiếu, vừa đúng bảy chú lùn cao chưa đến 1 mét.

Nhìn thấy bảy người lùn này, Dương Bách Xuyên biết đây chính là Thất Tinh trong miệng người ra lệnh.

Ngoài ra ở đây còn có một con mãnh hổ màu đỏ to gấp ba lần Thanh Ngưu, từ hơi thở đoán được con hổ màu đỏ này có tu vi Độ Kiếp kỳ đỉnh, không phải dị thú Thiên Hoang, là linh thú đến từ bên ngoài.

Ở một góc của đại điện, một thiếu niên mặc cẩm y mang theo phù văn rực rỡ, tay cầm một pháp khí giống như thiền trượng, bên trên có chín lục lạc cổ xưa, chín lục lạc lập lòe ánh sáng, nhưng không phát ra âm thanh.

Nhìn kỹ cẩm y phù văn trên người thanh niên kia, một một bức phù văn tạo thành một đồ ăn dị thú to bằng nắm tay, trải rộng cả bộ quần áo, nhìn qua có vẻ quần áo trên người hắn ta không phải vật bình thường.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy tu vi của thanh niên này là Độ Kiếp hậu kỳ, nhưng Dương Bách Xuyên lại cảm nhận được một loại hơi thở cực kỳ độc đáo, khác với tu sĩ Độ Kiếp bình thường.

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên cảnh giác lên.

Lúc này Thanh Ngưu bị bảy người lùn và con xích hổ dùng bí pháp gì đó bao vây trong đại điện, Thanh Ngưu còn đang giãy giụa.

Đây là lần đầu tiên Dương Bách Xuyên nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị như vậy.

Dù là xích hổ hay bảy người lùn, không có một cái là Đại Thừa kỳ, đều là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, cùng lắm con xích hổ hung mãnh kia là Độ Kiếp đại viên mãn.

Còn bảy người lùn chính là Độ Kiếp hậu kỳ.

So với Thanh Ngưu, những người trong sân không có ai là Đại Thừa, nhưng Thanh Ngưu lại có tu vi Đại Thừa, lại bị bảy người lùn và xích hổ áp chế.

Còn thanh niên qua có vẻ đang thi triển bí pháp phức tạp gì đó, hơn nữa lúc nãy Dương Bách Xuyên nghe được cuộc nói chuyện giữa mấy người, thanh niên kia muốn thu phục Thanh Ngưu làm tọa kỵ.

Dương Bách Xuyên cũng biết được nguyên nhân làm Thanh Ngưu tức giận, hắn thấy được trong đại điện có một con dơi màu trắng, đã hoàn toàn không có sức sống, nghĩa là đã bị những người này giết chết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play