Gần như trong nháy mắt Dương Bách Xuyên đánh một chưởng phía sau lưng Khúc Minh Nguyệt.

Ra hiệu cho Lục Yên Chi, triệu hồi Thú Ngũ Hành và Chồn nhỏ, ra tay với Khúc Minh Nguyệt, thực hiện trong một nốt nhạc.

Cùng lúc đó Lục Yên Chi vung tay về phía huynh đệ Nghiêm gia, từng làn khí độc đủ mọi màu sắc bay về phía huynh đệ Nghiêm gia, nàng ta dùng hết độc mà mình có ném vào bọn họ.

Thú Ngũ Hành nhận lệnh từ Dương Bách Xuyên lao thẳng về phía huynh đệ Nghiêm gia.

Chồn nhỏ vừa gào vừa nhảy lên bả vai Dương Bách Xuyên, lông khắp người dựng ngược, bốn chân lòi móng dài ba tấc, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào.

Dương Bách Xuyên đột nhiên ra tay, khiến Khúc Minh Nguyệt và huynh đệ Nghiêm gia bất ngờ, không kịp trở tay.

Ba người bàn bạc nhau định khi đi vào khu rừng thì ra tay, mà hiện tại khi Dương Bách Xuyên còn cách rừng rậm mười mét, cười cười nói nói, vẻ mặt chân thành học hỏi, lại đột nhiên ra tay ngay lúc mình lơ là.

Khúc Minh Nguyệt biểu cảm kinh ngạc, hoàn toàn không hiểu đang xảy ra chuyện gì, trơ mắt nhìn Dương Bách Xuyên đột nhiên đánh một chưởng lên lồng ngực nàng ta.

“Đùng.”

“Răng rắc.”

Trong bất ngờ Khúc Minh Nguyệt nghe thấy rõ ràng tiếng xương lồng ngực vỡ vụn.

“Phụt ~”

Cơ thể nàng ta phun ra một ngụm máu lớn, cùng lúc đó cơ thể nàng ta như diều đứt dây bay ngược ra đằng sau.

Khúc Minh Nguyệt bay giữa không trung mới như tỉnh lại từ trong mộng.

Nàng ta… Kế hoạch của các nàng ta đã bị Dương Bách Xuyên biết được.

Quan trọng là nàng ta nhìn thấy sư muội Lục Yên Chi ra tay với huynh đệ Nghiêm gia.

Giờ phút này Khúc Minh Nguyệt hiểu rõ, nàng ta biết Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi thông đồng với nhau, nhưng mãi mãi cũng không nghĩ ra tại sao Dương Bách Xuyên và Lục Yên Chi lại kết hợp ra tay với bọn họ?

Hay là nói Dương Bách Xuyên đã biết nàng ta và huynh đệ Nghiêm gia muốn giết hắn rồi?

Nhưng đáng ngờ là… Khúc Minh Nguyệt không nghĩ ra được tại sao người sư muội Lục Yên Chi này lại giúp Dương Bách Xuyên?

Trong phút chốc đại não xuất hiện nhiều câu hỏi, không thể nghĩ ra.

Trong lòng Khúc Minh Nguyệt vô cùng hận, hận Lục Yên Chi, quả nhiên là tiểu tiện nhân không đáng tin, vậy mà lại đi giúp đỡ Dương Bách Xuyên ra tay với ba người bọn họ.

Giờ phút này Khúc Minh Nguyệt biết rằng nàng ta không có cơ hội… Bởi vì ngay lúc Dương Bách Xuyên đánh một chưởng lên lồng ngực nàng ta, dưới tình huống lồng ngực của nàng ta vỡ vụn, cùng lúc đó thể nội chứa đầy chân khí cuồng bạo, đan điền của nàng ta bị Dương Bách Xuyên dùng cuồng bạo chân khí phá hủy trong nháy mắt.

Cơ thể Khúc Minh Nguyệt bay ngược, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên thành công đánh một kích, từ đầu đến cuối luôn chú ý đến Khúc Minh Nguyệt, hai người bốn mắt nhìn nhau, Dương Bách Xuyên đột nhiên nhìn thấy trong tình thế này mà Khúc Minh Nguyệt vẫn nhếch khóe miệng cười, trong ánh mắt nhìn hắn hiện lên biểu cảm ‘Ta chết thì ngươi cũng đừng mong sống tốt’.

Giờ phút đó trong lòng Dương Bách Xuyên siết chặt, định đi lên trực tiếp giết chết Khúc Minh Nguyệt, ngay lúc hắn vừa nhấc chân đi thì đột nhiên phát hiện chân tê liệt.

Trong lòng hắn sinh ra một dự cảm không tốt, tự nhiên hắn hiểu được tại sao Khúc Minh Nguyệt sắp chết đến nơi còn có thể bật cười.

Đúng lúc này chồn nhỏ trên vai nhào về phía Khúc Minh Nguyệt, chồn nhỏ hóa thành một tia sáng xuất hiện trước mặt Khúc Minh Nguyệt, vươn móng vuốt sắc bén về phía nàng ta.

Dương Bách Xuyên biết móng vuốt của chồn nhỏ rất lowin hại, đầu của Khúc Minh Nguyệt sẽ bị chồn nhỏ đánh nát.

Nhưng Dương Bách Xuyên không thể không kêu dừng.

“Chồn nhỏ, dừng tay.”

Chồn nhỏ sắp chặt đứt tính mạng của Khúc Minh Nguyệt, nghe thấy Dương Bách Xuyên kêu gọi, dừng lại, quay đầu nhìn về phía Dương Bách Xuyên, vẻ mặt khó hiểu: “Chi chi?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play