Dù sao sớm muộn gì cũng phải đối đầu với Lệ gia, hắn không quan tâm cho lắm.

Với cả hiện giờ đang đấu giá đan dược của mình, không phải làm như vậy cũng là để bán được giá tốt sao?

Hắn cũng đoán được Lệ Bách Trì sẽ tiếp tục theo giá, bởi vì hắn nhìn ra được, người Lệ gia rất muốn giữ thể diện, nhất là trong những trường hợp như thế này.

Từ việc Lệ Bách Trì khiêu khích Hoàng Phủ Vân Phi, có thể thấy, Lệ Bách Trì là người sĩ diện muốn chết, có lẽ trong mắt Lệ gia bọn họ, Lệ gia chính là đệ nhất gia tộc của thành Tinh Thần, nếu họ thất bại trong việc đấu giá đan Triều Nguyên thì sẽ là chuyện rất mất mặt mũi.

Lệ Bách Trì vào phòng riêng, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Dương Bách Xuyên, trong mắt hắn ta là một sự khiêu khích công khai.

“Đi điều tra xem con gián đất ở phòng đối diện kia từ đâu đến, dám tranh giành với Lệ Bách Trì ta, xem ra hắn ta muốn chết rồi.” Lệ Bách Trì phân phó một thuộc hạ đứng sau.

“Vâng, thiếu gia chờ chút, ta sẽ đi điều tra ngay.” . Ngôn Tình Xuyên Không

......

Cũng vào lúc này ở trong phòng riêng của gia tộc Hoàng Phủ, Hoàng Phủ Vân Hà cười hì hì với Hoàng Phủ Vân Phi nói: “Ca ca, không ngờ cái tên nhà giàu mới nổi kia lại dám chen chân vào, chúng ta có tiếp tục ra tay không?”

Hoàng Phủ Vân Phi nhìn thấy Dương Bách Xuyên đi theo sau, cũng cảm thấy kinh ngạc, nghe muội muội nói xong, hắn cười: “Muội đó, đừng vô lễ gọi người ta là nhà giàu mới nổi như vậy, ta thì lại thấy vị đạo hữu kia rất thú vị, dám xen vào lúc này, tăng giá thêm một ngàn linh thạch, rõ ràng là một cái tát vào mặt Lệ Bách Trì.

Người dám thách đấu với Lệ gia, đó sẽ là bằng hữu của gia tộc Hoàng Phủ chúng ta, ở một mức độ nào đó, người ta cũng đang trợ giúp cho Hoàng Phủ gia chúng ta, cứ coi như đây là một phần ân tình đi.

Đương nhiên phải theo giá, người Lệ gia ai nấy đều là hạng người mắt để trên đầu, việc gì cũng đều phải tranh hạng nhất, nhưng lần này đan Triều Nguyên rất quan trọng với gia tộc Hoàng Phủ chúng ta, nhất định phải ra sức tranh giành, ta đã truyền tin cho phụ thân, ý của phụ thân và gia tộc là ba viên đan Triều Nguyên ít nhất phải tranh được hai viên.

Nghĩ lại Lệ gia chắc chắn cũng muốn có bằng được, nếu vậy trăm vạn dặm quanh dãy núi Tinh Thần chắc chắn sẽ có sóng to gió lớn nổi lên, gia tộc Hoàng Phủ chúng ta phải tự bảo vệ mình, càng phải tìm cơ hội, cho nên để mấy vị trưởng lão trong gia tộc tăng cao tu vi là việc vô cùng quan trọng.”

Hoàng Phủ Vân Phi nheo mắt nói xong thì cất tiếng hô giá: “Mười một vạn.”

“Mười hai vạn.” Giọng nói lạnh lùng của Lệ Bách Trì lại vang lên.

“Mười hai vạn lẻ một ngàn.” Dương Bách Xuyên cười hì hì hô.

Bây giờ là một cuộc chiến ba bên.

Chẳng mấy chốc giá của một viên đan Triều Nguyên đã lên tới mười lăm vạn linh thạch.

“Mười lăm vạn.” Vẻ mặt Lệ Bách Trì u ám hô giá.

Ở trong phòng riêng, Hoàng Phủ Vân Phi cau mày nói: “Chúng ta từ bỏ viên thứ nhất, tranh đoạt vì thể diện thật vô nghĩa, để cho vị đạo huynh kia tranh giành cùng Lệ Bách Trì đi.” Hoàng Phủ Vân Phi nhìn căn phòng của Dương Bách Xuyên nói.

“Ca ca, viên đan dược đầu tiên đã giá cao như vậy, những viên sau chẳng phải sẽ giá cao hơn sao? Bây giờ từ bỏ đấu giá có đáng tiếc quá không?“ Hoàng Phủ Vân Hà nói.

“Cũng chưa chắc, cứ chờ xem.“ Nói xong, Hoàng Phủ Vân Phi xoay người trở về chỗ, ngừng tranh giành.

Trong phòng riêng của Dương Bách Xuyên, Nguyễn Linh Hoa đứng bên cạnh Dương Bách Xuyên kinh ngạc, nàng ta không hiểu tại sao Dương Bách Xuyên lại phải tranh giành đan dược của mình?

Giờ phút này Hoàng Phủ Vân Phi chịu thua, Lệ Bách Trì hô giá mười lăm vạn linh thạch trung phẩm, ngay sau đó Dương Bách Xuyên tiếp tục hô giá: “Mười lăm vạn một trăm.”

“Mười sáu vạn.” Lệ Bách Trì âm hiểm hô giá, nếu hiện giờ không phải gã ta đang ở quán trọ Tinh Thần thì chắc chắn lúc này gã ta sẽ xé xác Dương Bách Xuyên.

Mười sáu vạn linh thạch trung phẩm cho một viên đan Triều Nguyên, đây đã đã được coi là giá trên trời.

Dương Bách Xuyên cười ha ha, sau khi đạt được mục đích, hắn không thèm do dự xoay người trở về chỗ ngồi, hắn cảm thấy mười sáu vạn đã là ranh giới của Lệ Bách Trì, nếu tiếp tục hô giá nữa, đan dược sẽ rơi vào tay mình, thấy đủ sẽ dừng lại, mười sáu vạn linh thạch trung phẩm đã vượt xa tưởng tượng của hắn, rất hài lòng.

Nguyễn Linh Hoa nhìn thấy Dương Bách Xuyên không ra giá mà trở lại chỗ ngồi, lúc này nàng ta hiểu rõ là do Dương Bách Xuyên cố ý làm vậy.

Nhưng... Nguyễn Linh Hoa nghĩ đến Lệ gia, nghĩ đến Dương Bách Xuyên ra tay ban thưởng hào phóng nên vẫn nhịn không được nhắc nhở: “Tiền bối, ngài... Lần này xem như ngài đã đắc tội chết với Lệ gia rồi, ta kiến nghị sau khi ngài đấu giá xong thì mau chóng rời khỏi thành Tinh Thần hoặc là ở lại nơi khác trong quán trọ của chúng ta, Lệ Bách Trì kia là tam công tử của Lệ gia, tu vi đã là Hợp Thể cảnh trung kỳ, ỷ vào thế lớn của Lệ gia mà ở thành Tinh Thần này nên không có việc xấu nào mà gã ta không làm, lòng dạ độc ác.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play