*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì lúc tới đây, Dương Bách Xuyên đã nhận thấy quán trọ Tinh Thần có nhiều khí tức cường đại, rõ ràng là có cao thủ trấn giữ quán trọ. Nếu Ngô Mặc Thu bị người ta phát hiện thì không tránh khỏi rắc rối.

Cửa mở ra, Nguyễn Linh Hoa và bốn tiểu yêu tinh đang đứng trong phòng khách, trên bàn bát tiên đã bày đầy thức ăn.

"Tiền bối không hài lòng về sự phục vụ của bốn người Xuân, Hạ, Thu, Đông sao?" Nguyễn Linh Hoa hỏi.

Dương Bách Xuyên biết Xuân, Hạ, Thu, Đông là tên của bốn tiểu hồ yêu, cũng hiểu ý của Nguyễn Linh Hoa. Nếu hắn trả lời là không hài lòng, thì lát nữa bốn tiểu hồ yêu nhất định sẽ gặp họa.

"Không phải, ta không quen có người hầu hạ khi tắm nên bảo họ chờ ngoài phòng khách." Hắn đồng cảm với bốn tiểu hồ yêu, đương nhiên sẽ không nói là không hài lòng.

Bốn tiểu hồ yêu nghe Dương Bách Xuyên nói vậy, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Phải biết rằng nhân viên quán trọ huấn luyện các nàng đối xử với các nàng vô cùng nghiêm khắc.

Nguyễn Linh Hoa mỉm cười, nhìn bốn tiểu hồ yêu: "Hầu hạ thật tốt biết chưa?"

"Chúng ta biết rồi." Đối mặt với nhân viên phục vụ Nguyễn Linh Hoa của quán trọ, cả bốn tiểu hồ yêu đều nơm nớp lo sợ, đủ thấy vận mệnh sau khi bọn họ trở thành yêu nô.

Advertisement

Điều này khiến Dương Bách Xuyên đồng cảm. Đến nay mấy Thái Châu Nữ được hắn cứu ở thành Yêu Quang năm xưa vẫn còn sống trong không gian bình Càn Khôn, không ra ngoài.

Thái Châu Nữ cũng thuộc Yêu tộc, là yêu nô. Bốn tiểu hồ yêu này cũng vậy, số phận tương đồng.

Dương Bách Xuyên không tán thành hành vi bắt nạt nữ yêu nhỏ yếu, nhưng tiếc là hắn không thể thay đổi.

...

"Tiền bối, thức ăn đã lên đủ, mời tiền bối thong thả dùng bữa. Ở sân khấu trung tâm có ca múa trợ hứng, ngài có thể thưởng thức. Một lát nữa có bán đấu giá, nếu tiền bối muốn đấu giá thiên tài địa bảo gì thì chỉ cần ấn chuông đấu giá trên bàn là được. Ta nghe nói lần này có thiên tài địa bảo thượng hạng, hi vọng tiền bối đừng bỏ lỡ.

Đương nhiên nếu tiền bối có thiên tài địa bảo cũng có thể ủy thác cho quán trọ của chúng ta bán đấu giá. Một khi bán đấu giá thành công, quán trọ của chúng ta chỉ thu hai phần chi phí, giá cả phải chăng."

Nguyễn Linh Hoa vô cùng nhiệt tình giải thích cho Dương Bách Xuyên. Nhưng làm sao Dương Bách Xuyên lại không biết nàng ta đang lôi kéo mối làm ăn cho quán trọ chứ?

Có điều hắn thật sự cảm thấy hứng thú với buổi đấu giá của Tu Chân Giới, ít nhất cũng có thể mở mang kiến thức.

Hơn nữa, Nguyễn Linh Hoa nhắc tới ủy thác bán đấu giá khiến Dương Bách Xuyên nảy ra một ý. Hắn có chân đan Hóa Linh và đan Triều Nguyên, có thể thử xem sao. Lỡ như có thể bán được giá tốt thì hắn sẽ có linh thạch, mà có linh thạch thì có thể đấu giá. Ai mà biết được liệu trong buổi đấu giá của quán trọ này có xuất hiện những thiên tài địa bảo có ích với mình hay không?

Trong tay còn có chín viên chân đan Hóa Linh, Dương Bách Xuyên giữ lại cũng không có nhiều tác dụng với mình, vì vậy hắn dự định bán đấu giá hết. Còn đan Triều Nguyên thì rất úy giá, còn lại năm viên, hắn định giữ lại cho mình hai viên, bán đấu giá ba viên.

Đương nhiên đan Kinh Cức Thần Hồn luyện chế lần trước chỉ còn lại một viên, Dương Bách Xuyên không định bán đấu giá.

Sau khi đưa ra quyết định, Dương Bách Xuyên hỏi Nguyễn Linh Hoa: "Quán trọ của các ngươi có thể thay mặt bán đấu giá đan dược sao?"

Nguyễn Linh Hoa thuận miệng đáp: "Tất nhiên là được. Từ trước đến nay đan dược luôn là đồ hiếm ở Tu Chân Giới. Chẳng hay tiền bối muốn bán đấu giá đan dược gì? Đẳng cấp ra sao?"

"Một loại đan dược giúp cảnh giới Phân Thần và cảnh giới Hợp Thể có thể nâng cao tu vi, tên là chân đan Hóa Linh, một lọ chín viên. Một loại khác tên là đan Triều Nguyên, tổng cộng ba viên, tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ dùng có thể tăng một cấp."

Dương Bách Xuyên vừa nói vừa vung tay, hai loại đan dược xuất hiện trên bàn. Hắn mở lọ đan dược ra, tức thì cả phòng riêng nồng nàn mùi thuốc ngất ngây.

Sắc mặt Nguyễn Linh Hoa chợt thay đổi, chuyển sang vui mừng. Vốn dĩ nàng ta chỉ nói theo thói quen nghề nghiệp mà thôi, không ngờ Dương Bách Xuyên thật sự có đồ giao cho quán trọ bán đấu giá, hơn nữa còn là đan dược.

Đan dược cũng được thôi, tuy hiếm nhưng không phải không có. Nàng ta cứ ngỡ chỉ là một ít đan dược cấp thấp, nhưng không ngờ cảnh giới Phân Thần và cảnh giới Hợp Thể đều có thẻ dùng. Một loại khác càng ghê gớm hơn, có thể giúp tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ tăng một cấp. Đây là khái niệm gì?

Cả Tu Chân Giới chẳng có mấy tu sĩ Độ Kiếp kỳ. Nhất là tu sĩ cấp cao bậc này thăng cấp tu luyện, càng về sau càng gian nan. Thường thì một cảnh giới nhỏ sẽ mất một trăm tám mươi năm, thậm chí hơn mấy trăm năm, cả nghìn năm cũng chưa chắc tăng lên một cấp. Vậy mà Dương Bách Xuyên lại nói đan Triều Nguyên có thể giúp tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ tăng một cấp.

Đan dược này thật ghê gớm!

Vốn dĩ nàng ta cho rằng Dương Bách Xuyên chém gió, nhưng khi lọ đan dược mở ra, Nguyễn Linh Hoa lập tức biết tám chín phần mười là hắn nói thật. Nhưng tu vi của nàng ta thấp, không thể phân biệt được. May mà quán trọ có luyện đan sư chuyên môn. Nguyễn Hoa Linh vội vàng nói: "Xin tiền bối chờ một lát. Đan dược cao cấp bậc này, ta không quyết định được, phải mời luyện đan sư của quán trọ tới."

"Được, ngươi đi đi, ta chờ." Dương Bách Xuyên gật đầu.

Nguyễn Linh Hoa vội vã rời đi.

Dương Bách Xuyên ngồi cạnh bàn, bốn tiểu hồ yêu cuống quít rót rượu gắp đồ ăn cho hắn. Hắn bắt đầu hưởng thụ đãi ngộ cao cấp.

Không biết là rượu gì mà uống vào có linh khí tràn trong bụng.

Hắn ăn thức ăn, sau khi thức ăn vào bụng cũng hóa thành linh khí tinh khiết.

Dương Bách Xuyên thầm nói: "Quả là đáng giá! Tiêu tám nghìn linh thạch trung phẩm cũng không uổng."

Trong lúc hắn đang hưởng thụ, Nguyễn Linh Hoa đã tới, còn có một lão giả khoảng sáu mươi tuổi đi cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play