*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Từ binh tướng gác cửa có thể suy đoán được Lệ gia tuyệt đối không đơn giản, số lượng cũng không hề nhỏ, Dương Bách Xuyên nhìn thấy rất nhiều người, khoảng nửa giờ đã có trăm người vào thành, mang theo tọa kỵ phải giao nộp một viên linh thạch trung phẩm.
Phải biết rằng một viên linh thạch trung phẩm tương đương với một trăm linh thạch hạ phẩm.
Bốn cửa thành, cộng thêm Trận Truyền Tống, hơn nữa chỉ cần mở cửa hàng ở trong thành Tinh Thần cần phải nộp lên một lượng linh thạch nhất định, tổng hợp lại một năm tiền lời linh thạch của thành Tinh Thần sẽ là một con số khủng bố.
Có tài phú hùng hậu, Lệ gia kinh doanh phủ thành chủ trở thành một gia tộc khổng lồ có thực lực.
Khó trách dám tách rời Tinh Thần Môn.
Hoặc nói cách khác không đặt Tinh Thần Môn hiện tại vào trong mắt.
Đi vào Tinh Thần Môn đã hơn một năm, ba lần đại chiến, động tĩnh lớn nha vậy, Dương Bách Xuyên cũng không tin Lệ gia không nghe được tin tức gì?
Chắc chắn nghe được tin tức nhưng không để ý đến Tinh Thần Môn, điều này thuyết minh cánh chim của Lệ gia đã cứng, không hề sợ hãi Tinh Thần Môn, có đủ cao thủ trấn giữ Lệ gia.
Sau khi Dương Bách Xuyên giao linh thạch, đi theo đám người phía sau đi vào thành.
Sau khi vào thành chuẩn bị hỏi thăm đánh giá của dân thành với Lệ gia rồi mới đi nhìn xem phủ thành chủ.
Muốn tìm hiểu tin tức, tửu lầu là lựa chọn hàng đầu.
Dân cư trong thành rất đông, cũng không hẳn đều là người tu chân, có rất nhiều phàm nhân, những phàm nhân này đều là quần thể phụ thuộc vào người tu chân để sinh hoạt.
Trên đường cái người đến người đi, Dương Bách Xuyên đảo mắt, thấy được một tửu lầu cách mấy trăm thước trên đường phố, nhấc chân đi đến.
Đi gần đến cửa tửu lầu, nhìn thấy bốn chữ tửu lầu Tinh Thần, tổng cộng có ba tầng, tất cả đều được chế tạo từ thiết mộc, bên ngoài có thêm trận pháp phù văn, là một nhà tửu lầu rất cổ xưa lại không mất đi khí thế.
Cửa của tửu lầu Tinh Thần rất nhộn nhịp, ra ra vào vào, sinh ý rất lớn.
Dương Bách Xuyên vừa muốn đi vào, bên tai nghe thấy âm thanh kiêu ngạo hét lớn: “CMN tránh ra, lăn xa ra.”
Vừa dứt lời, thân thể của Dương Bách Xuyên bị đụng phải, quay đầu lại nhìn thấy là một lão phàm nhân va vào người, mà lúc này có một đội nhân thú đi qua.
Nói là nhân thú bởi vì trong đó có một người thanh niên cưỡi yêu thú, phía trước có hơn mười người, vừa thấy đã biết đó là tùy tùng chó săn đẩy ngã lão giả lên người hắn.
Dương Bách Xuyên đỡ lão nhân dậy: “Lão nhân, ngươi không sao chứ?”
“Cảm tạ thượng tiên, tiểu lão đầu không sai, haizz ~” Lão nhân thở dài xoa eo, ánh mắt sợ hãi nhìn đội nhân thú.
Dương Bách Xuyên hỏi: “Lão nhân, người vừa rồi là ai, tại sao lại kiêu ngạo ương ngạnh như vậy?”
Lão nhân cả kinh, vội vàng nói nhỏ: “Thượng tiên đến từ nơi khác đúng không, nhỏ giọng chút, bọn họ là người của Lệ gia, người của phủ thành chủ, người cưỡi yêu thú chính là Tam công tử của Lệ thành chủ, đừng nói kiêu ngạo, ngay cả giết người cũng được, ngài trốn xa bọn họ ra, ngàn vạn đừng phát sinh xung đột.
Haizz, tiểu lão nhân nghe tổ tông nói, mấy ngàn năm trước thành Tinh Thần này được Tinh Thần Môn thống lĩnh, khi đó ở thành Tinh Thần, tu sĩ giết người sẽ bị phạt nặng, đừng nói là người của phủ thành chủ.
Nhưng hiện tại, ví dụ như Lệ gia Tam thiếu gia Lệ Bách Trì, thực sự là đại ma vương, không chỉ giết phàm nhân còn giết cả tu sĩ. Phủ thành chủ lớn mạnh, không ai dám oán hận, thượng tiên mới đến thành Tinh Thần, vẫn nên cẩn thận chút, đừng gặp phải người của phủ thành chủ.”
Lão nhân nhỏ giọng giải thích cho Dương Bách Xuyên, sau đó cáo từ rời đi.
Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, nhìn đoàn người Lệ Bách Trì trong miệng lão nhân đi vào tửu lầu Tinh Thần, sau đó hắn cũng chậm rãi đi vào tửu lầu.
Tầng một tửu lầu là đại sảnh, nhân viên ngồi đầy, tầng hai là nhã tọa, tầng ba là ghế lô.
Dương Bách Xuyên nhìn Lệ Bách Trì trực tiếp đi lên lầu ba.