*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Yêu thú này có thể ngăn lại được đòn tấn công của ông ta, mặc dù lép vế bị đánh bay ra ngoài, nhưng lại không bị chút thương tích nào, yêu thú kia vẫn khỏe như rồng như hổ.

Ngược lại, ông ta có một loại cảm giác, yêu thú càng đánh càng hăng, điều này khiến cho Tương Đại Bạch không khỏi lo lắng, không ngờ thứ nghiệt súc kia lại có thực lực mạnh như vậy.

“Không được, phải nhanh chóng giải quyết thứ nghiệt súc này, tránh sinh ra hậu hoạn về sau.” Tương Đại Bạch lẩm bẩm, sau khi thấy Thú Ngũ Hành bay ra ngoài, ông ta híp mắt, lần nữa nhào về phía Thú Ngũ Hành.

Giây sau, trong tay Tương Đại Bạch lóe lên ánh sáng, một cây thương dài xuất hiện, trong chốc lát, cây thương lóe lên tản ra một cỗ khí tức cường đại, theo đó là tiếng rồng ngâm vang dội.

Advertisement

“Gào ~”

Cây thương của Tương Đại Bạch hiện ra một hư ảnh chân long màu trắng bạc, chân long há miệng rộng ngoạm tới Thú Ngũ Hành.

Dương Bách Xuyên đang đứng cách xa hơn mười mét, sau khi nhìn thấy cảnh này, trong lòng hắn vừa sợ hãi vừa lo lắng cho Thú Ngũ Hành, hắn lật tay vung kiếm tới.

Advertisement

“Kiếm trận Hắc Liên, chém.”

Bốn đóa Hắc Liên lao nhanh tới phía hư ảnh chân long màu trắng bạc.

Mặc dù ra tay vội vàng nhưng hắn biết, mình không thể ngăn được đòn tấn công của chân long tới Thú Ngũ Hành.

“Gào ~”

Lúc này, Thú Ngũ Hành rống lên, toàn thân tỏa ra ánh sáng đủ màu sắc, hội tụ thành hư ảnh của bản thể.

Một hư ảnh cực lớn bay ra từ trên cơ thể Thú Ngũ Hành, không hề sợ hãi mà đối mặt với hư ảnh Chân Long.

Hai hư ảnh bỗng nhiên chạm vào nhau.

“Ầm ầm ~”

Tiếng nổ lớn vang vọng cả bầu trời.

Lấy Thú Ngũ Hành và Tương Đại Bạch làm trung tâm, một luồng năng lượng nổ ra.

Hư ảnh của Thú Ngũ Hành kêu lên một tiếng thê lương, bị Chân Long của Tương Đại Bạch đập tan.

Nhưng ngay sau đó, Chân Long cũng dần tan biến, có điều trên tay của Tương Đại Bạch vẫn cầm pháp khí trường thương, hư ảnh Chân Long chỉ là thuộc tính của cây thương mà thôi, hư ảnh mất đi nhưng trường thương không hề suy giảm, cây thương trực tiếp đâm tới đầu của Thú Ngũ Hành.

“Ầm ầm ầm ầm ~”

Đúng lúc này, bốn đóa Hắc Liên của Dương Bách Xuyên cũng đuổi kịp, nổ tung chỉ trong nháy mắt, vừa vặn chặn lại cây thương đang đâm về phía Thú Ngũ Hành.

Bốn đóa Hắc Liên nổ tung đánh văng trường thương của Tương Đại Bạch.

Đòn tấn công nguy hiểm qua đi.

Ánh mắt của Thú Ngũ Hành thoáng qua một tia sợ hãi, hắn đúng là khinh thường pháp khí của tên Địa Tiên này, dùng bản lĩnh thần thông của mình để chống cự, suýt chút nữa thì bị đâm vào đầu, may mà giây phút cuối cùng có chủ nhân ra tay, sau khi lấy lại tinh thần, Thú Ngũ Hành tức giận gầm lên một tiếng rồi bay lên, tung móng vuốt về phía Tương Đại Bạch.

“Bộp ~”

Sau một tiếng vang nặng nề, Tương Đại Bạch bị Thú Ngũ Hành đánh vào ngực.

“Phụt ~”

Lão phun ra một ngụm máu, bay ngược ra mấy chục mét mới ổn định lại cơ thể.

Lúc này, từ ánh mắt của Tương Đại Bạch lóe lên một tia hoảng loạn, lúc trước, lão không phải là chưa từng nhìn thấy một kiếm chém ra bốn đóa Hắc Liên của Dương Bách Xuyên, nhưng lão căn bản không hề coi kiếm khí của Dương Bách Xuyên ra gì, bởi vì lão nghĩ Dương Bách Xuyên không thể nào lay chuyển được một thương của mình.

Nhưng không ngờ, không chỉ lay động được mà còn đánh rách cả miệng lão, chỉ trong giây phút ngẩn người mà lão bị Thú Ngũ Hành đánh một chưởng vào ngực.

Cúi đầu nhìn xuống, trên ngực đã máu chảy đầm đìa, sâu thấy được xương, hơn nữa còn bị thương nặng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play