Cuối cùng chỉ còn lại ba thế lực lớn Lưu Ly Môn của Phạm Thiên Bình, Linh Thiên Kiếm Tông và Hỏa Diệm Tông.

Nhưng Phạm Thiên Bình biết Lưu Ly Môn bọn họ không có cao thủ, chỉ có một mình gã ta là tu sĩ Độ Kiếp cảnh, còn có một đại trưởng lão Độ Kiếp trung kỳ tọa trấn. Nhưng mà đại trưởng lão không muốn mạo hiểm, cho nên Phạm Thiên Bình biết Lưu Ly Môn bọn họ hết kịch rồi.

Mục đích thật sự đến đây lần này chính là đến trả thù, Phạm Thiên Bình muốn xem có thể giết chết yêu thú đánh gã ta bị thương hôm đó, trả thù một vuốt kia nhân lúc hai cao thủ của Linh Thiên Kiếm Tông và Hỏa Diệm Tông chém giết hay không.

Advertisement

Ngoài ra Phạm Thiên Bình còn có một tính toán nhỏ, chính là muốn xem xem Tinh Thần Môn có cao thủ ở đây không, nếu như có, thì tốt nhất có thể liều để hai bên cùng thiệt hại với người của Linh Thiên Kiếm Tông, Hỏa Diệm Tông, như vậy Lưu Ly Môn của gã ta sẽ làm ngư ông.

Lần này người rời núi của Linh Thiên Kiếm Tông là một Địa Tiên vân du ở bên ngoài trở về, Tương Đại Bạch, mặc dù là một Địa Tiên nhất chuyển, nhưng thực lực lại tương đương với Độ Kiếp hậu kỳ, tu vi bậc này đừng nói là tông môn nhị lưu, cho dù là tông môn nhất lưu cũng không thấy nhiều. Chờ đợi ba bốn tháng còn chưa đến trả thù, chính là chờ Địa Tiên Tương Đại Bạch của Linh Thiên Kiếm Tông vân du trở về.

Một người khác là đại trưởng lão tọa trấn của Hỏa Diệm Tông, Vu Sùng Sinh, tu vi của người này cũng không thể xem thường, là tu vi Độ Kiếp trung kỳ đỉnh phong, thực lực gần hậu kỳ.

Advertisement

Ba người đại diện cho tông môn của mình, một là đến trả thù cho đệ tử môn nhân, hai cũng là muốn hoàn thành chém giết người của Tinh Thần Môn, đến lúc đó tung ra tin tức, Tinh Thần Môn sẽ bị thay thế, bước vào tông môn nhất lưu, để thực lực lớn nhỏ trong trăm vạn dặm của dãy núi Tinh Thần phải thần phục.

……

Dương Bách Xuyên dẫn theo Thú Ngũ Hành bước ra khỏi sơn môn, đến bên ngoài, nhìn thấy ba người, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng lập tức cả kinh, hắn cảm nhận được khí tức cấp bậc kia của Hoá Thê Lương ngày đó từ trên người một lão già bên trong, không khỏi buột miệng nói: “Địa Tiên nhất chuyển?”

Trên thực tế, tu vi bây giờ của hắn không nhìn ra cảnh giới của tu sĩ Độ Kiếp cảnh trở lên, chỉ có thể dựa vào cảm nhận để phán đoán.

Thú Ngũ Hành lại nói: “Chủ nhân, quả thật là Địa Tiên nhất chuyển, tu vi không yếu, có thể sánh ngang với tu vi Độ Kiếp hậu kỳ, một người còn lại là Độ Kiếp trung kỳ đỉnh phong, người trung niên cuối cùng kia chính là người bị ta vỗ bay hôm đó, tu sĩ Độ Kiếp sơ kỳ không quan trọng.”

Dương Bách Xuyên gật đầu, trong lòng tính toán xem có thể đối phó được với một Địa Tiên nhất chuyển không.

Lúc này đối phương lại đã nói: “Xem ra Tinh Thần Môn đúng là đã chết hết rồi, vậy mà để một con súc sinh và một tiểu bối Phân Thần cảnh ra đây. Trước khi đến lão phu còn lo lắng, bây giờ ha ha. Tiểu tử kia mở sơn môn ra, lão phu tha cho ngươi một con đường sống, nếu không thì chết.” Tương Đại Bạch cười to nói.

Sắc mặt Dương Bách Xuyên tối sầm xuống, thua người không thua trận, nói: “Lão già báo tên ra đây, đỡ cho lát nữa chết rồi, làm một con quỷ hồ đồ, đừng tưởng rằng Địa Tiên nhất chuyển là giỏi lắm rồi.”

“Hỗn láo, bổn tọa tiêu diệt một Phân Thần cảnh nhỏ nhoi như ngươi giống như tiêu diệt một con kiến, ngươi còn chưa có tư cách biết tục danh của lão phu.” Tương Đại Bạch phách lối tới mức lên trời rồi.

Lúc này Thú Ngũ Hành lại giận dữ, sỉ nhục chủ nhân, chính là sỉ nhục vua Ngũ Hành hắn ta, hắn ta rống giận nói: “Địa Tiên cái rắm chó, hôm nay bổn vương nuốt sống ngươi. Chủ nhân, lão bất tử này giao cho ta.”

Trong lúc nói, Thú Ngũ Hành đã biến thành một lưu quang, lóe lên biến mất tại chỗ, lao về phía Tương Đại Bạch.

Phạm Thiên Bình và Vu Sùng Sinh của Hỏa Diệm Tông đưa mắt nhìn nhau, nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên. Một Độ Kiếp sơ kỳ, một Độ Kiếp trung kỳ, nói thật trong lòng Dương Bách Xuyên thật sự không có nắm chắc, nếu như một người còn dễ nói, nhưng mà là hai người, hơn nữa một người còn là tu vi Độ Kiếp trung kỳ.

Có điều chuyện đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể kiên trì đến cùng, có tồn tại của cửu đại phân thân, hắn cũng không phải không có cách, ít nhất có thể vây hãm được bọn họ.

Phạm Thiên Bình và Vu Sùng Sinh nhìn Dương Bách Xuyên chằm chằm, bọn họ căn bản không xem Dương Bách Xuyên ra gì.

Thứ duy nhất khiến họ kiêng kỵ là Thú Ngũ Hành thì đang đối phó với Địa Tiên Tương Đại Bạch, hai người họ, một là Độ Kiếp sơ kỳ, một là Độ Kiếp trung kỳ, còn Dương Bách Xuyên chỉ là một tu sĩ Phân Thân đại viên mãn nhỏ bé, trong lòng Phạm Thiên Bình và Vu Sùng Sinh, Dương Bách Xuyên chẳng khác nào một con kiến hôi, đập phát là chết.

Lúc này, hai người họ lạnh lùng nhìn về phía Dương Bách Xuyên, giống như đang nhìn một người chết.

Mà Dương Bách Xuyên lại đang thầm tính toán, làm sao để nhốt hai người này lại.

Vu Sùng Sinh nói với Phạm Thiên Bình: “Phạm huynh, huynh đối phó với tên tiểu tử này, ta đi bắt nghiệt súc kia cho huynh.”

“Được thế thì tốt.” Phạm Thiên Bình gật đầu, tỏ ý không thành vấn đề, ông ta kiêng kỵ Thú Ngũ Hành, nhưng tên Dương Bách Xuyên này thì không.

Dương Bách Xuyên nghe thấy hai người họ nói vậy, hắn cũng chuẩn bị ra tay.

Dù sao thì Thú Ngũ Hành cũng phải đối phó với một Địa Tiên, còn không biết có chống đỡ được hay không, nếu để một trong hai người họ qua đó, Thú Ngũ Hành sẽ gặp nguy hiểm.

Vậy nên hắn muốn nhốt hai người này lại, sau đó hợp sức với Thú Ngũ Hành để đánh Địa Tiên kia, như thế thì cơ hội thắng sẽ cao hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play