*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Được, chị không thể lừa dối em, đừng quên chị đã đồng ý phải làm hầu gái ấm chăn cho em ~ ha ha!” Cũng không biết vì sao mỗi lần ở bên cạnh nói chuyện với Viên Kim Phượng, anh sẽ không kìm được lòng nói đùa, trêu ghẹo cô.

“Hừ ~ ai đồng ý làm ấm chăn cho cậu, tôi chỉ đồng ý bưng trà rót nước cho cậu thôi.” Viên Kim Phượng đỏ mặt liếc nhìn Dương Bách Xuyên.

“Ha ha, chị Kim Phượng, ở cổ đại hầu gái thường dùng để làm ấm chăn.”

“Lại nói vớ vẩn có tin tôi đánh cậu không?”

“Không tin, chị luyến tiếc đánh em thì có.”

“Cậu còn nói, coi đây ~” Vừa nói chuyện Viên Kim Phượng vừa giơ bàn tay trắng như phấn đánh về phía Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên cười ha ha dùng một tay nắm lấy tay cô.

Lần này dưới chân của Viên Kim Phượng không đứng vững, thân thể mất đà, ngã xuống.

Vị trí của hai người ở bên cạnh hồ nước, có một ít bùn ẩm ướt ở ven hồ.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy Viên Kim Phượng không đứng vững, vội vàng duỗi tay đỡ cô.

Sau đó dưới chân của anh cũng dẫm phải bùn, mất đà trượt ngã.

Lần này cả hai người cùng mất cân bằng, ôm nhau rơi vào hồ nước.

“A ~”

Viên Kim Phượng sợ hãi kêu lên, lại bị Dương Bách Xuyên đỡ đứng trên mặt nước.

Cả hai người quấn quýt dán sát vào nhau, động tác vô cùng mờ ám.

Dương Bách Xuyên nhìn thân thể ướt đẫm của Viên Kim Phượng, giọt nước phác họa ra đường cong mềm mại của cô, làm cho cổ họng của Dương Bách Xuyên khô khốc.

Hai người nhìn nhau, gần sát trong gang tấc.

Dương Bách Xuyên xúc động, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Khuôn mặt đỏ bừng của Viên Kim Phượng bị lửa nóng của Dương Bách Xuyên đánh bại phòng tuyến, nhỏ giọng ừ một tiếng, đầu óc trống rỗng.

Cô cùng đáp lại sự điên cuồng của Dương Bách Xuyên.

Trong vô thức, cả hai người quấn quýt nhau trong hồ Tiên Nữ xanh biếc trong ngần, hòa thành đôi uyên ương nước.

Từ xa nhìn lại, có thể nhìn thấy hai thân thể tuyết trắng đang dán sát vuốt ve nhau.

Hồ Tiên Nữ yên tĩnh thỉnh thoảng vang lên tiếng thở dốc, gào rống và tiếng kêu rên thẹn thùng.

Sau khi màn đêm buông xuống, trên bờ của hồ Tiên Nữ, Dương Bách Xuyên đốt một đống lửa, Viên Kim Phượng dựa vào vai anh, sắc mặt ửng đỏ nhẹ giọng nói: “Không biết chị có làm hại đến em hay không?”

“Đừng suy nghĩ lung tung, trên đời này sát tinh có thể khắc chết em còn chưa ra đời, cho dù chị là khắc tinh thật sự thì sao chứ? Em vẫn cứ thích chị, xem ông trời làm gì được em?” Dương Bách Xuyên hôn lên mặt cô một cái.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play