*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thương Vũ Hoan trả lời nghiêm túc, Dương Bách Xuyên cũng chăm chú lắng nghe, hắn có chút thương tiếc cho tất cả bọn họ, bị phong ấn mấy nghìn năm quả thật là khó khăn.

Dương Bách Xuyên cũng thở phào một hơi, cuối cùng cũng đổi sang được chủ đề khác, để Thương Vũ Hoan ra ngoài, đừng ở trong phòng của hắn nữa. Nàng mà cứ đứng ở đây thì hắn sẽ hỏng mất.

Mùi hương nhàn nhạt của cơ thể phụ nữ tản ra, cộng thêm Thương Vũ Hoan trẻ trung đang cầm bộ đồ lót trong tay, đúng là chẳng khác nào sống không bằng chết, quá dày vò.

Chớp mắt, Thương Vũ Hoan đã kể xong, Dương Bách Xuyên đang định nói với nàng, thời gian không còn sớm nữa, nên đi nghỉ ngơi. Nhưng Thương Vũ Hoan lại bắt đầu gợi lên ngọn lửa ở bụng dưới của hắn.

Advertisement

Thương Vũ Hoan duỗi tay, đưa áo lót tới trước mặt Dương Bách Xuyên hỏi: “Sư thúc tổ, người còn chưa nói cho ta biết, cái yếm này mặc như thế nào?”

“Ầm ~”

Lúc này, trong đầu Dương Bách Xuyên nổ vang, bụng dưới hoàn toàn phát hỏa, nhìn gương mặt tuyệt đẹp của Thương Vũ Hoan, nước da vùng dưới cổ trắng nõn, bên trong làn váy trắng có lồi có lõm, cơ thể hình chữ S không thua kém gì người mẫu, cộng thêm áo lót trong tay khiến cho miệng lưỡi đắng khô, hắn liên tục nuốt nước bọt.

Advertisement

Hít sâu một hơi, ánh mắt hắn rực lửa nhìn Thương Vũ Hoan nói: “Ngươi muốn ta dạy cho ngươi thật sao?”

Thương Vũ Hoan vui mừng đáp: “Đúng đúng, mấy nghìn năm nay, ta chưa bao giờ thấy qua y phục nào đẹp thế này, xin tổ sư thúc hãy dạy ta.”

Lúc này, Dương Bách Xuyên cũng không quan tâm điều gì nữa, hắn phất tay đóng cửa lại, bước lên phía trước, vung tay một cái, quần áo trên cơ thể Thương Vũ Hoan đã bị xé toạc.

“A~”

Thương Vũ Hoan hét lên theo bản năng, nàng không ngờ sư thúc tổ lại xe mất bộ quần áo mà mình thích nhất.

Lúc này, Thương Vũ Hoan mới chú ý tới ánh mắt ngập tràn tơ máu của tổ sư thúc, nàng chưa bao giờ thấy vẻ mặt này, không thể hình dung nổi, nếu như thật sự phải hình dung thì Thương Vũ Hoan cảm thấy, ánh mắt của sư thúc tổ lúc này giống như đang bốc lửa.

Nàng có chút sợ hãi, lắp bắp nói: “Sư...tổ sư thúc, ta...ta không học nữa có được không? Hoan Nhi rất sợ dáng vẻ này của người.”

Lúc này, Dương Bách Xuyên đã bị Thương Vũ Hoan khơi dậy dục vọng, không thể dừng lại được nữa, hắn ôm lấy Thương Vũ Hoan vào trong lòng rồi khàn giọng nói: “Nha đầu, tên đã bắn đi thì không thể thu hồi lại, bây giờ sư thúc tổ sẽ dạy ngươi mặc quần áo...”

Dứt lời, hắn hôn Thương Vũ Hoan...

“A...ưm ưm...”

Thương Vũ Hoan bị Dương Bách Xuyên làm cho giật mình, trong lòng nàng sợ hãi, đối mặt với ánh mắt đỏ ngầu của sư thúc tổ, nàng biết với tu vi của mình thì hoàn toàn có thể đẩy tổ sư thúc ra được, như đối phương là tổ sư thúc của nàng, là người mang cho tỷ muội nàng quần áo và linh thạch, bối phận ngang hàng với sư tổ gia khai phái Tinh Thần Môn, là người mà sư tỷ đã dặn phải hầu hạ thật tốt, không được mắc sai lầm...

Thế nên nàng không dám ra tay với tổ sư thúc.

Ngay sau đó, nàng cảm nhận được bàn tay mạnh mẽ đang nắm lấy tay nàng, cơn nóng bỏng khiến cơ thể Thương Vũ Hoan run rẩy, giây sau, nàng thấy tổ sư thúc hôn lên miệng nàng.

“Ầm ~”

Trong đầu Thương Vũ Hoan nổ vang, đầu óc lâm vào một mảng trống rỗng, cơ thể run rẩy giống như bị điện giật, nàng cảm thấy toàn thân vô lực, xụi lơ trong lòng tổ sư thúc.

“Ưm ưm ~”

Trong cơn cuồng phong của Dương Bách Xuyên, cổ họng Thương Vũ Hoan phát ra tiếng kêu rên rỉ.

Trong nháy mắt, căn phòng vang lên tiếng thét chói tai...

Một lúc lâu sau, âm thanh như chuông bạc lần nữa vang lên.

Bên ngoài cửa, Hầu Đậu Đậu và Chồn nhỏ đang xúm lại với nhau: “Đại ca có diễm phúc thật đấy, hâm mộ chết đi được.”

“Chi chi~”

“Bịch ~”

CHồn nhỏ kêu chi chi, nhe răng nhảy lên giơ móng vuốt về phía Hầu Đậu Đậu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play