Dương Bách Xuyên nhìn Lý Phượng Ngọc, không kịp trở tay. Trong cảm tri hắn không cảm nhận được khí tức của Lý Phượng Ngọc, không nhìn thấu tu vi của đối phương, hiển nhiên người này là cao thủ.

Một cao thủ như vậy đột nhiên hành lễ với mình thật sự khiến Dương Bách Xuyên không quen, hắn vội vàng đi tới nâng đối phương dậy: "Mau đứng lên đi!"

Dương Bách Xuyên nâng Lý Phượng Ngọc dậy, nhưng tu vi của Lý Phượng Ngọc rất cao, hắn không nâng dậy được. Lý Phượng Ngọc nghiêm túc hành lễ với hắn rồi mới đứng dậy.

Sau đó, nàng nói với Thương Vũ Tinh đang ngây ra bên cạnh: "Tiểu sư muội, mau bái kiến tổ sư thúc đi!"

"Ồ!"

Thương Vũ Tinh không muốn bái kiến người có cảnh giới tu vi thấp hơn mình. Nhưng Lý Phượng Ngọc đã hành lễ trước, nàng cũng biết Dương Bách Xuyên là sư thúc tổ, vì vậy cũng bước lên chào hỏi.

"Không cần, không cần đâu..." Dương Bách Xuyên vội vàng ngăn cản.

Nhưng Lý Phượng Ngọc cứ khăng khăng. Nàng trừng mắt, rốt cuộc tiểu sư muội Thương Vũ Tinh vẫn hành lễ tổ sư.

Bấy giờ nàng mới nói với Dương Bách Xuyên: "Tổ sư thúc thứ lỗi, tới bây giờ đệ tử Tinh Thần Môn không còn nhiều. Sau kiếp nạn lớn năm ngàn năm trước, chỉ còn lại bốn mươi nữ đệ tử tám chín tuổi của Bách Hoa Phong, chính là đám Tinh Nhi.

Lúc nãy tổ sư thúc vào trận gây ra động tĩnh rất lớn, ta còn tưởng là Thiên Nguyên Tông công phá đại trận hộ sơn nên bảo các nàng ẩn núp. Chỉ có con nhóc Tinh Nhi to gan, một mình chạy tới đây. Thật may là tổ sư thúc.

Mấy nghìn năm qua đi, có một nhóm bé gái năm xưa đã chết yểu, một số người tọa hóa vì cảnh giới không thể đột phá. Hiện tại cả Tinh Thần Môn chỉ có bà già này và chín người Tinh Nhi..."

Nghe Lý Phượng Ngọc kể lại, Dương Bách Xuyên có thể tưởng tượng được tình cảnh gian khó của họ. Nửa tiếng sau, Lý Phượng Ngọc rưng rưng nước mắt kể xong, thật sự xót xa.

Theo lời kể của Lý Phượng Ngọc, năm ngàn năm trước Thiên Nguyên Tông đánh Tinh Thần Môn, toàn bộ cao thủ của Tinh Thần Môn đều bỏ mạng trong trận chiến ấy. Cuối cùng, nàng và mấy đồng môn cùng thế hệ mở đại trận hộ sơn để giữ lại mấy huyết mạch cho Tinh Thần Môn.

Năm đó tất cả đệ tử của Tinh Thần Môn đều tham gia chiến đấu bảo vệ sư môn. Chỉ có bốn mươi bé gái tám chín tuổi của Bách Hoa Phong vừa mới được nhận vào Tinh Thần Môn nên không tham gia chiến đấu, vì vậy giữ được tính mạng.

Nhưng sau đó người của Thiên Nguyên Tông không phá được đại trận hộ sơn của Tinh Thần Môn liền phong ấn toàn Tinh Thần Môn, làm cho Lý Phượng Ngọc cùng mấy đồng môn cùng thế hệ và bốn mươi bé gái nhóm Thương Vũ Tinh đều bị phong ấn trong Tinh Thần Môn, không thể ra ngoài. Một lần phong ấn kéo dài cả năm ngàn năm.

Trong năm ngàn năm này, các đồng môn cùng thế hệ với Lý Phượng Ngọc đều vì tài nguyên tu luyện không đủ hoặc là trong lòng tích tụ tâm sự, cuối cùng tọa hóa. Bốn mươi bé gái cùng lứa với Thương Vũ Tinh cũng vì đủ loại nguyên nhân mà lần lượt mất mạng trong năm ngàn năm này.

Đến bây giờ, người cùng thế hệ chỉ còn lại một mình Lý Phượng Ngọc. Các bé gái cùng lứa với Thương Vũ Tinh cũng chỉ còn lại chín người. Nói cách khác, cho tới bây giờ cả Tinh Thần Môn chỉ còn mười người.

Nhưng theo lời Lý Phượng Ngọc, họ đều có ý chí phấn đấu, vẫn tu luyện suốt năm ngàn năm, ai cũng muốn báo thù cho sư môn, muốn một ngày nào đó tu luyện thành công, phá vỡ phong ấn của Thiên Nguyên Tông đi ra ngoài. Mặc dù chỉ có chín người, nhưng tất cả đều là cảnh giới Phân Thần Ngũ Hành.

Chín người Thương Vũ Tinh là tương lai của Tinh Thần Môn, chín cô gái đều có cảnh giới Phân Thần, tu thành phân thân Ngũ Hành. Chín cô gái cảnh giới Phân Thần tiến vào giai đoạn Ngũ Hành quả thật là tương lai của Tinh Thần Môn.

Nói thật là trong những năm qua, Lý Phượng Ngọc cũng rất lo lắng. Bởi vì theo tu vi của chín người Thương Vũ Tinh tăng lên, mấy năm nay họ đã kẹt ở bình cảnh, đã tiêu hao hết tài nguyên tích trữ cuối cùng của Tinh Thần Môn. Nếu tiếp tục không thể ra ngoài thì số phận của họ cũng chỉ có một kết cục duy nhất là tọa hóa.

May mà chín người đều lớn lên trong Tinh Thần Môn từ nhỏ, chưa từng tiếp xúc với bên ngoài, tâm tư đơn thuần, trong sáng như tờ giấy trắng, vì vậy không cần lo lắng nguy cơ sinh tâm ma do bị vây khốn.

Chính vì chín người Thương Vũ Tinh đơn thuần nên họ mới sống sót đến cuối cùng, đi đến ngày hôm nay, đạt tới cảnh giới Phân Thần Ngũ Hành.

Theo lời kể của Lý Phượng Ngọc, Thương Vũ Tinh ở bên cạnh mắt đã đỏ hoe. Chín người họ biết Lý Phượng Ngọc rất vất vả, họ coi nàng là sư tỷ, cũng coi nàng là mẫu thân...

Dương Bách Xuyên nghe xong cũng thổn thức không thôi.

Sau đó, ba người Dương Bách Xuyên và Hầu Đậu Đậu đi theo Lý Phượng Ngọc tới Bách Hoa Phong của Tinh Thần Môn. Trên đường đi, Lý Phượng Ngọc giới thiệu: "Bảy đại phong của Tinh Thần Môn đã hoang phế, hầu hết đều bị phá hủy trong đại chiến năm xưa. Chỉ có Bách Hoa Phong nằm ở vị trí hẻo lánh vẫn còn nguyên vẹn. Mời tổ sư thúc."

Nói là Bách Hoa Phong nhưng thật ra là một ngọn núi cao hơn mười trượng, khá bằng phẳng. Có điều khi đi lên núi, đủ loại hoa mọc khắp nơi, hương thơm quanh quẩn, quả là tên xứng với thực.

Chẳng mấy chốc bọn họ đã đi lên núi, trong tầm mắt là một cung điện. Cung điện không lớn lắm, diện tích khoảng một trăm mét vuông, rất cổ kính.

Trước đại điện có khoảng sân nhỏ tầm bốn năm chục mét vuông, xung quanh trồng các loại hoa...

Dương Bách Xuyên đi tới trước đại điện, trông thấy trên tấm biển có ba chữ Điện Bách Hoa. Lý Phượng Ngọc nói sư phụ của nàng là phong chủ của Bách Hoa Phong, cũng là nữ trưởng lão duy nhất của Tinh Thần Môn. Xưa nay Bách Hoa Phong chỉ thu nhận nữ đệ tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play