"Việc này..." Nguyên soái hơi do dự.

Dương Bách Xuyên nói: "Yên tâm đi, ta sẽ không làm khó ngươi, ngươi chỉ cần dẫn ta đến đó là được."

Dường như nguyên soái thở phào nhẹ nhõm: "Vãn bối tuân lệnh."

Dứt lời hắn liền xoay người dẫn đường, Dương Bách Xuyên đi theo phía sau.

Cả thành Đại Tần rất lớn, đường xá trong thành ngang dọc đan xen, không biết thiên môn mà nguyên soái nhắc tới ở chỗ nào. Dương Bách Xuyên cũng không vội, dù sao vị nguyên soái này cũng chỉ có cảnh giới Nguyên Anh, nếu hắn thật sự giở trò thì anh có thể chế ngự ngay lập tức.

Bầu không khí hơi ngột ngạt, Dương Bách Xuyên bèn tìm đề tài gợi chuyện: "Ngươi... tên là gì?"

Kể ra thì anh rất tò mò về binh tướng quỷ tu của thành Đại Tần. Nếu đứng ở góc độ của người bình thường thì bọn họ đều là người triều Tần, à không, là quỷ triều Tần mới đúng...

"Vãn bối tên là Mông Điềm." Nguyên soái trả lời.

"Mông Điềm?" Dương Bách Xuyên há hốc miệng. Anh học ngành Lịch sử ở đại học, há lại không biết vị danh tướng lịch sử Mông Điềm này?

Hai anh em Mông Điềm và Mông Nghị một văn một võ, có công lớn trong việc Đại Tần thống nhất sáu nước chư hầu, có danh hiệu là dũng sĩ số một Trung Hoa. Hắn từng chỉ huy ba trăm nghìn đại quân chinh chiến Hung Nô, thu phục Hà Sáo... Hồi đi học Dương Bách Xuyên cực kỳ sùng bái Mông Điềm.

Trong lịch sử, hai anh em Mông Điềm, Mông Nghị bị Hồ Hợi và Triệu Cao hại chết, Mông Điềm uống thuốc độc tự sát. Bây giờ xem ra Thủy hoàng đế có thể tiến vào Thần Mộ Viên, vậy thì cái chết của vị này chưa chắc là thật.

Nhưng dù sao người này cũng chết rồi, bây giờ là quỷ tu, dù đã trở thành quỷ tu nhưng vẫn là tướng lĩnh thống quân.

Dương Bách Xuyên tỉnh táo lại, hỏi tiếp: "Ngươi là Mông Điềm trong lịch sử Đại Tần sao?"

"Đúng là vãn bối." Nguyên soái, hay nói đúng ra là Mông Điềm đáp.

Dương Bách Xuyên hơi kích động. Mỗi người đam mê lịch sử đều có một hoặc nhiều thần tượng lịch sử.

Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, vị tướng quân Đại Tần Mông Điềm này là một trong những thần tượng của anh.

"Ôi thần tượng!" Tên họ Dương nào đó lẩm bẩm trong lòng: "Lát nữa mình có nên tìm ông ấy xin chữ ký không nhỉ?"

Trong khi hai người đang nói chuyện, Mông Điềm bỗng dừng lại: "Tiền bối, phía trước chính là thiên môn."

Dương Bách Xuyên đang nghĩ tới chuyện xin chữ ký nên không chú ý phía trước. Lúc này anh ngẩng đầu lên, quả nhiên nhìn thấy cách mấy trăm mét xuất hiện một sơn môn cao hơn mười trượng được xây trên núi.

Sơn môn rộng khoảng hơn ba mươi mét, bên trên ghi hai chữ "Thiên Môn", cánh cửa làm bằng đá xanh.

Mông Điềm dừng bước, rõ ràng là hắn không dám đi về phía trước.

Dương Bách Xuyên cũng không làm khó thần tượng của mình, mỉm cười cất lời: "Ta là Dương Bách Xuyên, ngươi đừng gọi ta là tiền bối nữa, tính ra thì ngươi là cấp bậc tổ tiên cơ. Ta tự vào xem là được. Ngươi có thể đáp ứng một yêu cầu của ta hay không?"

"Ừm, mời tiền bối nói." Dễ nhận thấy Mông Điềm không quen với thái độ quay ngoắt một trăm tám mươi độ của Dương Bách Xuyên.

"Hì hì, đừng căng thẳng, yêu cầu của ta không làm khó ngươi đâu. Ngươi ký tên cho ta ta nhé, lúc ra ngoài ta sẽ mang đi." Tên họ Dương nào đó nghĩ rằng đằng nào mình cũng gặp thần tượng lịch sử thì cứ hoàn thành ước mơ đi. Đây chẳng phải là Giấc Mộng Trung Hoa (*) mà toàn Trung Quốc đang đi trên con đường phục hưng quật khởi sao? Mỗi con dân Trung Quốc đều đang theo đuổi giấc mộng, và anh cũng muốn đu theo trào lưu.

(*) Giấc Mộng Trung Hoa: Tên một trò chơi của hãng Sina.

Tuy nhiên, giấc mộng của anh đặc biệt hơn người bình thường.

"Không biết tiền bối nói ký tên là thế nào?" Rõ ràng là Mông Điềm không hiểu Dương Bách Xuyên nói gì, bèn hỏi thẳng.

Dương Bách Xuyên thầm đổ mồ hôi trong lòng. Anh quên mất Mông Điềm là người cổ đại, chưa nghe thấy từ "ký tên" bao giờ, lại càng không biết mấy chuyện thần tượng, đu idol.

"Tức là viết vài chữ, sao cũng được." Dương Bách Xuyên thuận miệng giải thích.

Mông Điềm ngẩn ra giây lát rồi nói: "Ừm, vãn bối biết rồi."

"Được rồi, cứ như vậy nhé! Ta vào trong xem tình hình thế nào rồi tính tiếp." Dứt lời Dương Bách Xuyên lập tức đi thẳng về phía trước.

Nhưng anh vừa mới di chuyển đã nghe thấy Mông Điềm hô: "Tiền bối dừng chân!"

"Sao vậy?" Dương Bách Xuyên nhìn hắn.

"Vãn bối muốn nhắc nhở tiền bối một chút, mặc dù vãn bối chưa vào trong thiên môn bao giờ, nhưng vãn bối biết Thủy Hoàng bệ hạ đã để lại mười hai Kim Cang bên trong thiên môn, cực kỳ nguy hiểm." Mông Điềm nhắc nhở.

"Cảm ơn!" Sau khi nói cảm ơn, Dương Bách Xuyên bước ra một bước đã đến trước thiên môn. Cho dù Mông Điềm không nhắc nhở, anh cũng biết nơi này không đơn giản.

Tuy nhiên, anh vẫn ghi nhớ lời nhắc nhở này, thầm nghĩ trước khi rời đi sẽ để lại cho vị thần tượng lịch sử này ít đồ.

Dương Bách Xuyên không biết mười hai Kim Cang mà Mông Điềm nhắc tới là thứ gì, nhưng nghe hắn nói là Tần Thủy Hoàng để lại thì anh cũng có một số phỏng đoán.

...

Ở một nơi khác, Mông Điềm nhìn theo Dương Bách Xuyên đi xa, một tên binh tướng xuất hiện bên cạnh nói với hắn: "Nguyên soái, tại sao ngài lại nhắc nhở hắn chuyện mười hai Kim Cang? Để cho hắn chết ở bên trong chẳng phải tốt hơn sao?"

Mông Điềm nhìn thiên môn, giọng nói xa xăm: "Những người đến được nơi này, có ai là hạng tầm thường đâu? Mặc dù khí tức tu vi của người này không mạnh bằng lão già Lữ Bất Vi Lữ Xuân Thu, nhưng không phải người mà chúng ta có thể chống lại, nhắc nhở một câu chính là ân tình.

Nếu hắn chết ở bên trong thì tốt, nhưng nếu không chết thì sao? Một khi ra ngoài, hắn sẽ trút giận lên đầu chúng ta. Tuy chúng ta có mấy vạn quỷ binh, nhưng dưới sự cắn nuốt của m Thần, chúng ta sẽ trở thành năng lượng tăng cường thần hồn cho hắn."

"Nguyên soái anh minh." Binh tướng khom lưng.

Cuộc nói chuyện của hai người lọt vào tai Dương Bách Xuyên không sót một chữ. Hiện tại anh đang ở trạng thái nguyên thần xuất khiếu, cảm quan cực kỳ nhạy bén.

Anh vô cùng kinh ngạc khi nghe thấy câu nói của Mông Điềm, không ngờ Lữ Xuân Thu lại là Lữ Bất Vi.

Đúng là không ngờ tới!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play