Khóe miệng của Dương Bách Xuyên hơi co rút, đúng vậy, Vương Gia Kiêm là em gái Vương Mạc Sinh, năm đó cô cũng từng trêu ghẹo anh như vậy.

“Cô nhỏ ~” Dương Bách Xuyên cười ha ha, gọi một tiếng cô nhỏ.

Lúc này Vương Tông Nhân đi phía sau Dương Bách Xuyên, sắc mặt đen lại, nói thầm: “Bối phận này cũng quá rối loạn.”

Sau đó mọi người đều sửng sốt, bị câu cô nhỏ của Dương Bách Xuyên chọc cười, chỉ có Vương Huyền Cơ nhìn Dương Bách Xuyên, rồi lại nhìn Vương Kiêm Gia, ý cười trên mặt càng ngày càng dày.

Xong cơm trưa, Vương Huyền Cơ mời Dương Bách Xuyên đi hoa viên uống trà, đảo mắt nhìn đám người nhà họ Vương phía sau, cuối cùng nhìn Vương Kiêm Gia, nói: “Nhóc Kiêm Gia, đi pha trà cho ông nội.”

Vương Mạc Sinh nghe Vương Huyền Cơ gọi em gái, trong lòng như suy tư gì, cô em gái này đã ba mươi mấy rồi, đến nay vẫn chưa tìm thấy một người hợp tâm ý, là nan đề lớn nhất của nhà họ Vương. Nếu không phải Vương Huyền Cơ bất công cô nhóc này, truyền thụ một ít đạo dưỡng sinh, tuổi tác hiện tại của cô em gái này cũng đủ làm rau kim châm lạnh một nửa.

Sau khi Vương Mạc Sinh nhìn Dương Bách Xuyên, trong lòng có chút hiểu ra dụng ý của lão gia tử khi gọi em gái Vương Kiêm Gia đi pha trà, ngẫm nghĩ lại một lúc cũng rất kích động, chỉ cần cô em gái này có thể gả ra ngoài, như thế nào cũng được.

Trong hoa viên, Vương Kiêm Gia rót trà cho nhị gia gia Vương Huyền Cơ và Dương Bách Xuyên xong, đứng ở một bên.

Lúc này Vương Huyền Cơ nhìn Dương Bách Xuyên, cười nói: “Nhóc Xuyên, ông già này có việc muốn nhờ cậu, không biết có được không?”

Dương Bách Xuyên buông chén trà, cười nói: “Cứ việc nói, chỉ cần tôi có thể làm được, tuyệt không chối từ.”

Vương Huyền Cơ cười ha ha, nói: “Vậy lão già này có thể nói rồi.” Dứt lời nhìn về phía Vương Kiêm Gia.

Dương Bách Xuyên vừa thấy Vương Huyền Cơ nhìn về phía Vương Kiêm Gia thì lập tức hơi nghi hoặc, chẳng lẽ chuyện Vương Huyền Cơ nói Chu Sùng liên quan tới Vương Kiêm Gia?

Quả nhiên chỉ thấy Vương Huyền Cơ cười một tiếng nói: "Nói tới thì trước khi nói, lão già bói cho cậu một quẻ, quẻ tượng cho thấy cậu... Trong mệnh thiếu nước."

Dương Bách Xuyên nghe vậy suýt chút nữa bật cười: "..."

Rõ ràng trông lão thần ôn này có việc muốn nhờ mà còn ăn nói đường hoàng, tìm lý do đại nghĩa như vậy.

Dương Bách Xuyên lập tức cười như không cười nói: "Xin lắng tai nghe?"

Vương Huyền Cơ làm như không nhìn thấy nụ cười thích thú của Dương Bách Xuyên, nghiêm túc nói: "Cũng không có gì tốt, kỳ thật rất đơn giản, thiếu nước thì thêm nước là được."

Sau khi nói xong ông trầm ngâm một chút, nhìn Vương Kiêm Gia nói: "Ừ là thế này, Kiêm Gia nhà tôi sinh ra thủy mệnh, nước là nguồn gốc của sự sống, vốn phải là chuyện tốt, nhưng thủy vận của đứa nhỏ này dồi dào quá mức, không có phúc hưởng, điều này cũng khiến nhiều năm như vậy rồi mà nó vẫn chưa gả đi được..."

Lần này không chỉ khóe miệng Dương Bách Xuyên giật giật, cả sắc mặt của Vương Kiêm Gia cũng lập tức đỏ bừng. Nguyên nhân từ trước tới đây cô không tìm bạn trai chỉ có trong lòng cô biết, thế nhưng những người khác trong nhà họ Vương đều xem chuyện này thành tâm bệnh.

Bây giờ ông hai Vương Huyền Cơ nói thẳng ra, điều này khiến Vương Kiêm Gia làm sao chịu nổi?

"Ông hai..." Vương Kiêm Gia đỏ mặt trừng mắt.

"Khụ khụ, con bé này đừng ngắt lời, ông hai chỉ vì muốn tốt cho cháu thôi." Nói tới đây ông kéo dài giọng, nhìn về phía Dương Bách Xuyên nói: "Cũng là vì tốt cho nhóc Xuyên, nhóc Xuyên là người trong nhà không phải à?"

Vẻ mặt Dương Bách Xuyên xám xịt, lão thần côn này nói chuyện càng lúc càng không có giới hạn.

Lúc này chỉ nghe Vương Huyền Cơ tiếp tục nói: "Nhóc Xuyên à, thế nên ý của tôi là hành trình tới Sơn Hải Giới lần này có thể dẫn theo Kiêm Gia nhà tôi không? Đương nhiên ý của lão già này là sau này để cậu đưa con nhóc Kiêm Gia theo là được, cũng tiện bổ sung số mệnh thiếu thủy vận của cậu.

Nhờ đó mệnh cách của cậu viên mãn, tương lai tất nhiên sẽ gặp dữ hóa lành, một bước lên trời, tiền đồ vô lượng, con đường tu đạo lên như diều gặp gió, khinh thường cả thế giới... Mà con nhóc Kiêm Gia nhà tôi đi theo bên cạnh cậu cũng có thể tu hành, trước kia lão già này đã truyền thụ cho nó một chút đạo dưỡng sinh, nhưng đó cũng chỉ là con đường nhỏ mà thôi.

Thằng nhóc thối A Nhân kia ngược lại đi con đường tu luyện, nhưng lại không muốn truyền thừa tiết lộ nửa chữ công pháp cho dì út của nó. Ta thì sao, công pháp tu luyện không thích hợp với con nhóc Kiêm Gia này. Vì vậy lão giày này mặt dày mày dạn xin cậu đưa con nhóc Kiêm Gia theo, lúc nhàn rỗi thì truyền cho nó một lời nửa câu, lại có thể cân thủy vận quá thừa của nó, như thế hai người cũng xem như hợp lại với nhau tăng thêm sức mạnh. Cậu xem có thể nể mặt lão già này không?"

Dương Bách Xuyên trợn mắt nhìn thẳng, lão thần côn này đã nói tới mức đó rồi, anh còn có thể không nể mặt sao?

Dương Bách Xuyên dùng khóe mắt liếc Vương Kiêm Gia hình như ánh mắt cũng sáng lên một cái, anh biết nguyên nhân cô đi con đường tu chân này.

Về phần việc Vương Tông Nhân không truyền thụ phương pháp tu luyện mà Vương Huyền Cơ nói, Dương Bách Xuyên ngược lại tin. Môn quy của Vân Môn là do Lục Tuyết Hi lập ra, đệ tử môn nhân Vân Môn không được truyền bất kỳ bí điển công pháp gì của Vân Môn ra ngoài, người vi phạm sẽ bị phạt nặng. Cho dù là đối mặt với người dì ruột là Vương Kiêm Gia thì Vương Tông Nhân cũng không dám.

Nhìn ánh mắt tha thiết của Vương Huyền Cơ nhìn Vương Huyền Cơ, Dương Bách Xuyên nhếch miệng cười nói: "Ông đã nói tới mức này rồi, tất nhiên cháu cũng phải nhận!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play