Dương Bách Xuyên biết được việc chồn nhỏ bị Tiểu Phượng Hoàng mang đi từ trong miệng sư phụ, mà Tiểu Phượng Hoàng lại tặng anh một giọt tinh huyết Phượng Hoàng, cũng chính một giọt tinh huyết Phượng Hoàng này của Tiểu Phượng Hoàng mới ổn định được đan điền suýt chút nữa đã tan vỡ của anh, mới cho sư phụ thời gian phong ấn nguyên anh áp chế cắn trả của bát đại yêu hồn.

Như thế cũng coi như Tiểu Phượng Hoàng trả lại ơn ấp trứng của anh, về phần chồn nhỏ bị Tiểu Phượng Hoàng mang theo cũng chưa hẳn là chuyện xấu, Dương Bách Xuyên vẫn yên tâm, đợi sau này quay về Sơn Hải Giới tìm là được.

"Được rồi, những lời nên dặn vi sư đã dặn xong, sau này con hãy tự giải quyết cho tốt đi!" Trong lúc nói chuyện giọng nói của Vân Thiên Tà trở nên im lặng.

Lần này toàn thân Dương Bách Xuyên chấn động, anh cảm nhận được rõ ràng hơi thở của sư phụ đã hoàn toàn biến mất.

"Lão già!"

Dương Bách Xuyên mắt đỏ bừng hét to một tiếng, tuy rằng sư phụ nói rằng ông vẫn chưa chết mà chỉ ngủ say nhưng ngủ say cũng không tỉnh lại được nữa, tương đương với đã chết, không có gì khác. Giờ phút này trong lòng Dương Bách Xuyên vô cùng khó chịu.

Anh từ dưới đất ngồi dậy muốn dập đầu với lão già một cái, ai ngờ cơ thể khẽ nhúc nhích thì hình như trong tay đụng trúng gì đó.

Dương Bách Xuyên cúi đầu nhìn, thì ra là một cái bình gốm đen kịt.

Dương Bách Xuyên lập tức chấn động tinh thần, trong lòng kích động mở bình gốm ra.

Ngay sau đó từ trong bình gốm tỏa ra ánh sáng màu xám mờ mịt.

"Tiên sinh..."

Theo một tiếng tiên sinh run rẩy vang lên, bóng dáng của quỷ tu Ngô Mặc Thu xuất hiện trước mặt Dương Bách Xuyên.

"Thu Nhi!" Lúc này trong lòng Dương Bách Xuyên đã hiểu ra, anh biết bình gốm thần hồn mà Ân Tĩnh An cắn nuốt lúc trước không phải Thu Nhi, có lẽ trên người Ân Tĩnh An không chỉ có một cái bình gốm, mà Thu Nhi còn sống.

Sau khi nhìn thấy Ngô Mặc Thu, sự bi thương của Dương Bách Xuyên dành cho sư phụ cũng nguôi ngoai đi phần nào, lần này cắn nuốt một lúc tám đại yêu hồn bị cắn trả, tuy nói rắng cái giá phải trả hơi lớn.

Nhưng cũng coi như trong họa có phúc, thật bất ngờ Thu Nhi không chết, không bị Ân Tĩnh An cắn nuốt, cô bé vẫn còn sống.

Nhưng còn vấn đề làm cách nào Ngô Mặc Thu đang ở bình đào lại có thể xuất hiện cạnh mình, Dương Bách Xuyên cũng không muốn suy nghĩ nhiều nữa, chỉ cần cô bé còn sống là tốt rồi.

"Chủ nhân!"

Sau khi Ngô Mặc Thu trấn tĩnh lại, nghe thấy tiếng Dương Bách Xuyên gọi tên của cô, cuối cùng mới chắc chắn đã gặp lại được chủ nhân rồi, không nhịn được nữa nhào vào lòng Dương Bách Xuyên khóc rống lên.

Lúc trước cô nhận được tin tức Vương Tông Nhân rơi xuống sườn núi nên cô đi cứu, không hiểu sao lại xuất hiện ở tế đàn Trường Bạch, rồi sau đó tế đàn sụp đổ gặp lại Dương Bách Xuyên, chưa kịp nói chuyện với nhau câu nào đã bị cơn lốc trong quyển tịch xuất hiện cuốn vào trong Sơn Hải Giới.

Ngô Mặc Thu biết rõ chủ nhân Dương Bách Xuyên chắc chắn cũng đã bị cơn lốc cuốn vào trong Sơn Hải Giới, ở một thế giới hoàn toàn xa lạ, cô đưa Vương Tông Nhân đi khắp thế giới kiếm chủ nhân nhà mình.

Sự chua xót và gian khổ trong lòng người ngoài không thể nào thấu hết. Tuy trong thời gian này có cơ duyên luyện tu vi đạt đến Kim Đan đại viên mãn, nhưng cuối cùng lại đụng phải cao thủ Nguyên Anh hậu kỳ của thương hội Âm Dương rồi bị phong ấn vào trong bình đào.

Khi đó Ngô Mặc Thu nghe Tề Mặc muốn đưa cô cho một đại lão chân chính ở thành Yêu Quang để luyện công, vốn tưởng rằng cuộc đời này không còn cơ hội được gặp lại chủ nhân nữa, ai ngờ bây giờ lại còn sống sờ sờ gặp lại được chủ nhân Dương Bách Xuyên.

Mấy năm nay phải chịu tủi nhục và cực khổ sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên, cuối cùng Ngô Mặc Thu không nhịn được nữa ôm Dương Bách Xuyên nghẹn ngào òa khóc.

Dương Bách Xuyên có thể hiểu được nỗi tủi thân trong lòng cô bé, để mặc Ngô Mặc Thu nằm thút thít nỉ non trong lòng mình.

Một lát sau mới vỗ nhè nhẹ bả vai Ngô Mặc Thu nói: "Được rồi, Thu Nhi đừng khóc nữa, mọi thứ đã qua hết rồi, chúng ta sẽ rời khỏi Sơn Hải Giới trở về Trái Đất, bây giờ chúng ta về nhà thôi."

Ngô Mặc Thu nghe xong toàn thân run lên: "Chủ nhân... Chúng ta về Trái Đất rồi sao?" Cô vừa ra ngoài đã nhìn thấy Dương Bách Xuyên cũng chưa nhìn rõ tình cảnh trong sa mạc, bây giờ nghe Dương Bách Xuyên nói đã trở về Trái Đất rồi cô cảm thấy xúc động vô cùng.

"Ừ, chúng ta về rồi!" khi nói chuyện này thật ra Dương Bách Xuyên cũng cảm thấy có cảm giác không chân thật như đang nằm mơ vậy, nhưng sư phụ đã nói về đến Trái Đất rồi vậy thì chắc chắn không sai, hơn nữa bây giờ sau khi tỉnh lại hắn cũng phát hiện nơi này thật sự có không khí mà chỉ có Trái Đất mới có.

Vốn còn tưởng muốn trở về cần tốn thời gian và sẽ gặp nhiều khó khăn, không ngờ lại đơn giản hơn dự tính của mọi người nhiều.

Theo ý định thì hắn muốn quay về thành Tán Tu tìm huynh đệ Gia Cát trước sau đó sau đó đi đến đại lục Trung Sơn tìm kiếm đường thông đên Sơn Hải rồi trở lại Trái Đất, nhưng khi đang trên đường đến thành Yêu Quang lại tìm lại được nhị đồ đệ và Ngô Mặc Thu, còn dễ dàng về được Trái Đất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play