*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Có điều hiện tại hắn cũng không có tâm tư để đi xem biến hóa bên trong bình Càn Khôn, bởi vì trứng Phượng Hoàng đã phát ra tiếng răng rắng vang dội.
Hắn cúi đầu nhìn, vết nứt dài một ngón tay đã rộng hơn rất nhiều.
Ngay sau đó, quầng sáng đỏ tươi trên quả trứng Phượng Hoàng bỗng nhiên vọt lên, ngọn lửa màu trắng bùng lên cao, đạt tới độ cao hơn ba mét.
Vầng sáng màu đỏ thẫm và ngọn lửa màu trắng đan vào nhau, khí tức làm cho người ta run rẩy.
Trong nháy mắt, vẻ mặt của Dương Bách Xuyên thay đổi, hắn bắt đầu lùi về phía sau.
Advertisement
Bởi vì trong lòng hắn cảm nhận được nguy hiểm gia tăng, nếu đứng yên ở đó, không chừng sẽ bị Phượng Hoàng thiêu rụi.
Hơi nóng hầm hập, ánh sáng chói mắt, khí tức cường đại, tất cả đều phát ra từ trên quả trứng Phượng Hoàng.
Cho dù là lùi lại về phía sau, Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được thần hồn của mình đang run rẩy.
Đây là khí tức đặc biệt của chim thần sao...?
Advertisement
Hơi thở của hỏa diễm cường đại như vậy, Dương Bách Xuyên thầm nghĩ, cho dù là mấy lão già Nguyên Anh đại viên mãn kia chạm vào, e là cũng sẽ bị lột da thôi.
Trong lòng hắn vừa khiếp sợ cũng vừa thỏa mãn.
Đương nhiên cũng có chút lo lắng, không biết Phượng Hoàng do chính tay bản thân ấp thở có giúp hắn thoát khỏi kẻ địch hay không?
Dù sao thì vạn vật tràn ngập biến hóa, mọi thứ đều có khả năng, đây chính là con được tu chân, một con đường mà chuyện huyền bí nào cũng có thể xảy ra.
Lùi về sau mấy trăm mét thì Dương Bách Xuyên mới dừng lại, ở khoảng cách này hắn có thể chịu đựng được cỗ khí tức nóng hầm hập kia.
Hiện tại, Dương Bách Xuyên đã không còn nhìn thấy dấu vết của trứng Phượng Hoàng, thay vào đó là ngọn lửa màu trắng đỏ đan xen cao mấy thước.
“Chiếp ~”
“Rắc rắc ~”
Lần nữa, Dương Bách Xuyên nghe được tiếng kêu lảnh lót đầy khí thế và tiếng vỏ trứng rạn nứt.
Lần này không giống với lần trước, Dương Bách Xuyên nghe được vỏ trứng đã hoàn toàn vỡ tan, tiếng kêu cũng là một tiếng kéo dài.
Quả nhiên, Dương Bách Xuyên nhìn thấy bóng dáng của một con chim bên trong ngọn lửa, có lẽ là nở ra trong hỏa diễm, vì vậy nhìn qua thì giống như xuất hiện một con chim lửa.
Đương nhiên, Dương Bách Xuyên biết rõ đây chính là sự xuất hiện của vương giả yêu cầm trên thế gian.
“Chiếp ~”
Lại là một tiếng thét dài, Dương Bách Xuyên phát hiện ngọn lửa khổng lồ bắt đầu thu hẹp lại, nháy mắt đã bị Phượng Hoàng hấp thụ hết, có điều toàn thân Phượng Hoàng vẫn rực lửa như cũ, nó thét dài một tiếng rồi bay thẳng lên bầu trời.
“Chíp chíp...”
“Chiêm Chiếp...”
“Hức hức...huhu~”
Ngay lúc này, khi Phượng Hoàng chìm trong ngọn lửa bay lên trời, toàn bộ La Phù Động Thiên đều trở nên thay đổi, từng tiếng thét dài của chim muông vang lên.
Ngay sau đó, Dương Bách Xuyên nhìn thấy chim bay che khuất bầu trời La Phù Động Thiên, hội tụ lại về phía chân trời, mục tiêu chính là Phượng Hoàng đang đắm mình trong biển lửa.
Lúc này, sau khi Phượng Hoàng bay lên độ cao trăm thước thì dừng lại, giống như đang cảm ngộ đất trời khi vừa được sinh ra, cũng không bay thêm nữa.
Thế nhưng trong lòng Dương Bách Xuyên lại trở nên sốt ruột, sau khi thấy vô số yêu chim muông từ bốn phương tám hướng tụ lại về phía Phượng Hoàng, lúc này hắn mới nhớ tới mình đang ở La Phù Động Thiên, mà bên trong La Phù Động Thiên cũng có yêu cầm.
Còn đang lo lắng cho Phượng Hoàng, hắn nhìn thấy những phi cầm trên trời không hề công kích Phượng Hoàng đang đắm chìm trong ngọn lửa, mà dừng lại cách Phượng Hoàng một trăm thước, tự vây thành một vòng tròn, bắt đầu thét dài về phía trung tâm.
Lúc này, trong đầu Dương Bách Xuyên nảy ra một câu – Bách Điểu Triều Phụng.
Đương nhiên, số phu cầm xuất hiện xung quanh Phượng Hoàng không chỉ có một trăm loài, mà vượt xa cả con số đó.
Trong lòng hắn hiểu ra, Phượng Hoàng chính là vua của phi cầm cho dù nó chỉ là một tiểu Phượng Hoàng vừa được sinh ra, không liên quan gì tới lớn hay nhỏ, điều này thuộc về cấp bậc trật tự của huyết mạch, đây chính là đẳng cấp uy nghiêm trời sinh, bên trong La Phù Động Thiên, tất cả chim muông đều cảm nhận được vương giả ra đời, giờ phút này bọn chúng kéo đến để bái kiến quân vương, sẽ không gây thương tổn tới tiểu Phượng Hoàng.
Dương Bách Xuyên cũng yên tâm, nhìn thấy cảnh Bách Điểu Triều Phụng phía chân trời thì tràn ngập rung động.
Thân là tân chủ nhân của La Phù Động Thiên, hắn vẫn chưa kịp thích ứng, nhưng bây giờ cuối cùng hắn cũng biết rõ số lượng phi cầm trong cả La Phù Động Thiên.
Tâm khẽ động liền biết tổng cộng có chín nghìn con đủ loại, đáng tiếc những con chim này phần lớn đều là yêu cầm nhỏ, đa số có cấp bậc nhất, nhị, tam chuyển, không có lấy một con yêu cầm tứ chuyển, nếu không thì hắn có thể điều động những yêu cầm này để đối phó với kẻ địch.
Sau mười phút diễn ra nghi lễ bái tế, tiểu Phượng Hoàng kêu lên một tiếng thét dài, vô số phi cầm thản đi, thiên địa cũng khôi phục lại dáng vẻ yên ả ban đầu.