Dương Bách Xuyên cố chịu đau đớn, đi tới đỡ Diệp Vô Tâm dậy: "Diệp cô nương sao rồi?"

Tính ra thì lần này Diệp Vô Tâm đã cứu hắn một mạng, hắn thật lòng quan tâm hỏi han.

Diệp Vô Tâm lớn chừng này mà chưa đụng chạm vào người khác phái bao giờ. Khi hai tay Dương Bách Xuyên giữ lấy cánh tay mình, nàng run rẩy cả người, trong lòng trào dâng một cảm giác rất kỳ lạ. Từ nhỏ nàng đã mang thân phận cao quý, được gọi là Vô Tâm tiên tử, mọi người xung quanh đều cung kính với nàng.

Được Dương Bách Xuyên đỡ như vậy là trải nghiệm lần đầu tiên của nàng. Nói thật là Diệp Vô Tâm cũng không biết tại sao vừa rồi mình phải ra tay giúp Dương Bách Xuyên. Chắc là do nàng ở gần hắn nhất, hành động theo bản năng chăng?

Tóm lại là muốn cứu nên cứu thôi.

"Tâm Nhi sao rồi con?" Diệp Vô Đạo giết Cao Thịnh Thiên xong, vội vàng đi tới hỏi han tình trạng vết thương của con gái.

Bấy giờ Diệp Vô Tâm mới hoàn hồn, cuống quít giãy khỏi tay Dương Bách Xuyên rồi trả lời: "Thưa phụ thân, con không sao."

"Đã hộc máu rồi mà còn bảo không sao. Đây là đan Chân Nguyên, con mau uống đi." Diệp Vô Đạo vừa nói vừa lấy một lọ sứ nhỏ, đổ một viên đan dược ra cho con gái uống.

Dương Bách Xuyên nhìn ra Diệp Vô Đạo rất quan tâm cô con gái Diệp Vô Tâm. Lúc này hắn rất lúng túng. Dù sao Diệp Vô Tâm cứu hắn nên mới bị thương, đứng trước mặt phụ thân của người ta, hắn không lúng túng mới lạ.

Diệp Vô Tâm uống đan dược rồi mới nói: "Phụ thân đừng lo!"

"Con đó, khoe mẽ cái gì, đạo hạnh của cao thủ Nguyên Anh là đẳng cấp con có thể đối đầu chắc? Lần này xem như con may mắn, nhớ là sau này không được hành động sốc nổi như vậy nữa!" Diệp Vô Đạo nói bằng giọng trách cứ, nhưng giọng điệu lại tràn đầy yêu chiều.

"Phụ thân, con biết rồi." Diệp Vô Tâm tinh nghịch đáp. Sau khi nàng uống đan dược, sắc mặt nhợt nhạt đã tươi tỉnh hơn.

Diệp Vô Đạo nói chuyện với con gái xong mới quay sang nhìn Dương Bách Xuyên, lạnh lùng hừ mũi: "Thằng nhóc nhà ngươi nợ con gái ta nửa cái mạng."

Dương Bách Xuyên kinh ngạc, sao lại nói là nửa cái mạng nhỉ? Một mạng là một mạng, còn chia nửa làm chi? Nhưng ngẫm lại cũng đúng, không có Diệp Vô Tâm ra tay đỡ một nửa công kích thay hắn, thì hắn không chỉ hộc máu thôi đâu.

Dương Bách Xuyên cười gượng: "Vâng vâng vâng, là ta nợ Diệp cô nương, Dương Bách Xuyên tuyệt đối không quên."

"Hừ, biết thì tốt." Diệp Vô Đạo hừ lạnh, nhưng cũng không nói gì thêm.

Mà lúc này, cuối cùng đại thành chủ thành Tán Tu cũng đi tới. Bà hỏi han thương tích của Diệp Vô Tâm vài câu, sau đó quay đầu nhìn Dương Bách Xuyên, trong mắt lóe lên tia sáng, giọng nói từ tốn: "Dương đạo hữu, ta đã biết chuyện ngươi và thành Tán Tu mở quan trang đặt cược. Nói thật là thành Tán Tu không có trăm vạn linh thạch, ta chỉ tìm được ba mươi vạn linh thạch trên người Cao Thuấn và Cao Thịnh Thiên thôi, cộng thêm số linh thạch tích góp trong nhà kho phủ thành chủ cũng chỉ có sáu mươi vạn.

E là ta không lấy đâu ra năm mươi vạn còn lại. Đây là sáu mươi vạn linh thạch, ngươi nhận lấy đi. Nhưng yên tâm, Lê Nặc ta luôn giữ chữ tín và tuân thủ quy tắc, thành Tán Tu mở quan trang do ta quyết định, ta sẽ trả món nợ này.

Năm mươi vạn còn lại ta sẽ dùng đình viện trên núi và chức vị thành chủ để gán nợ, chẳng hay Dương đạo hữu có đồng ý không?"

Câu nói của Lê Nặc khiến toàn trường xôn xao, ai nấy đều càng thêm kính nể bà.

Thành Tán Tu phải bồi thường cho Dương Bách Xuyên một trăm hai mươi vạn linh thạch. Lúc trước Dương Bách Xuyên đã lấy mười vạn từ chỗ quản sự Hồng, bây giờ nhận thêm sáu mươi vạn từ Lê Nặc, năm mươi vạn còn lại thì Lê Nặc dùng đình viện xa hoa nhất thành Tán Tu và chức vị thành chủ để gán nợ, điều này nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Mặc dù người tu chân không ham mê quyền lực như người phàm nhưng chức vị thành chủ thành Tán Tu là một cám dỗ lớn, trong đó bao gồm rất nhiều quyền lợi, cho dù không tính thêm một đình viện thì Dương Bách Xuyên cũng lời to.

Đương nhiên chức vị thành chủ này sắp xếp thế nào là do Lê Nặc, dù chỉ là hư danh cũng tốt.

Dương Bách Xuyên cũng cực kỳ ngạc nhiên vì Lê Nặc tuân thủ hứa hẹn. Hắn cứ tưởng lần này thành Tán Tu có rất nhiều người chết, bất kể Cao Thịnh Thiên hay là quản sự Hồng chết, hắn cũng đừng mong lấy được số linh thạch này.

Không ngờ Lê Nặc lại hào phóng như thế, vừa ra tay đã trả sáu mươi vạn linh thạch, lại còn nói rõ thành Tán Tu không trả nổi trăm vạn linh thạch, cho nên lựa chọn một đình viện và chức vị thành chủ để gán nợ.

Tuy Lê Nặc chỉ là phụ nữ nhưng hành động vượt xa cánh đàn ông, huống chi Lê Nặc còn là cao thủ cảnh giới Nguyên Anh, vậy mà nói chuyện với hắn bằng giọng điệu thương lượng, không hề ỷ thế đè người.

Ngoài cảm xúc kinh ngạc, Dương Bách Xuyên còn cảm thấy kính nể. Đồng thời hắn cũng hiểu ra tại sao ngay từ lúc bắt đầu đã có nhiều người kéo đến như vậy. Mặc dù Lê Nặc nói là đòi trả ơn, nhưng người ta hoàn toàn có thể không tới. Tuy nhiên, những cao thủ Nguyên Anh ẩn núp ở thành Tán Tu vẫn xuất hiện, điều này đã nói lên sức hút của Lê Nặc.

Bà không chỉ có tu vi cao, ngoại hình xinh đẹp như tiên, mà còn hành động chu toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play