Thực ra trong lòng Dương Bách Xuyên chỉ đoán được linh đào có trợ giúp huyết mạch yêu thú, nhưng lại không rõ ràng, còn Hầu Đậu Đậu đã từng ăn vụng, nên biết rõ nhất. Mặc dù nghe không hiểu đối thoại của Hầu Đậu Đậu và Bạch Khởi, nhưng qua sắc mặt của vợ chồng đại ca Bạch Khởi cũng có thể nhìn ra công hiệu của linh quả e là còn vượt qua sự tưởng tượng của hắn.

Lát sau, Bạch Khởi nhìn Dương Bách Xuyên, trịnh trọng nói: “Hiền đệ, những quà này của ngươi quá quý giá, vi huynh không thể nhận.”

Dương Bách Xuyên trợn mắt nói: “Đại ca, huynh xem thường ta à? Hay là nói huynh không hề coi ta là huynh đệ?”

“Không không không, hiền đệ đừng hiểu nhầm, vừa rồi vi huynh hỏi thái tử điện hạ, điện hạ nói, linh quả đào của ngươi có thể tăng huyết mạch yêu tộc, cải thiện thể chất, có chức năng tẩy tủy, có lẽ hiền đệ sẽ không hiểu. Yêu thú tẩy tủy có thể tăng huyết mạch cải thiện thể chất, đối với yêu tộc có ý nghĩa như thế nào, dùng công tạo hóa cũng không thể hình dung được.

Cho nên vi huynh không dám nhận, thật sự là quá quý giá, bảo vật bậc này hiền đệ nên giữ lại dùng cho mình, bây giờ tu vi của ngươi còn yếu kém, ở Sơn Hải Giới đi lại không hề dễ dàng, ngươi còn phải tìm huynh đệ bằng hữu. Có bảo vật linh quà quý thế này, có thể có tác dụng lớn với ngươi.” Bạch Khởi thấy Dương Bách Xuyên tức giận vội vàng giải thích với Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên nghe Bạch Khởi nói xong, hoàn toàn là cân nhắc vì mình, một yêu tộc biết rõ ăn linh đào vào thì có thể cải thiện thể chất huyết mạch. Lại có thể chống lại cám dỗ, ngược lại còn vì huynh đệ kết bái là hắn mà cân nhắc, những lời này, nếu không phải là lời nói khách sáo trái lương tâm, là thật sự coi mình là huynh đệ.

Mà Dương Bách Xuyên nhìn ánh mắt Bạch Khởi xem Bạch Khởi nói chuyện, không hề có một chút nào là ra vẻ nói dối, đột nhiên cảm thấy cảm động trong lòng, cũng vì bản thân kết bái được một đại ca như thế này mà vui vẻ.

Chờ đợi ánh mắt của đại ca Bạch Khởi, Dương Bách Xuyên chân thành nói: “Đại ca, huynh nghĩ nhiều rồi. Ngươi và ta đã là huynh đệ, là người thân, nói thật, từ nhỏ cha mẹ ta đã rời đi, vốn dĩ không có nhiều huynh đệ, chỉ có một người tên là Lưu Tích Kỳ, vẫn luôn làm bằng hữu với ta đến tận bây giờ, sau này ta sẽ giới thiệu hai người, huynh chỉ cần hỏi hắn một chút là biết ta để ý tình thân hơn cả trời.

Chứ đừng nói gì chỉ có bốn quả linh đào, cho dù có là đào thần đào tiên đi nữa, ta cũng nguyện ý chia sẻ với đại ca, không lẽ đại ca đã quên lời thề kết bái của chúng ta rồi sao? Huống chi đại ca còn dùng công mười năm mới phá được cấm chế chiến giáp đưa tặng cho ta, có thể nói giá trị chiến giáp còn cao hơn cả bốn quả linh đào của ta, không lẽ đại ca muốn ta trả lại chiến giáp cho ta?

Hơn nữa ta có một viên quả linh đào dùng hết rồi sẽ lại ra quả. Không cần sợ ăn một quả thiếu một quả, không nói đến những cái khác, lần này coi như xong, ngày sau đại ca không phải khách sáo với ta, nếu không thì huynh đệ chúng ta tuyệt giao.”

Dương Bách Xuyên nói câu cuối rất nặng, nhưng Bạch Khởi đường đường là đại hán yêu tộc ngang hàng với cao thủ nhân tộc Kim Đan kỳ đại viên mãn, mắt đã ươn ướt.

Bạch Khởi thở dài nức nở nói: “Trời cao đối xử với Bạch Khởi ta không tệ, kiếp này Bạch Khởi ta có thể kết thành huynh đệ với hiền đệ. Sao lại may mắn đến thế, được, vi huynh không nói nữa, ta nhận lấy linh đào.”

“Vậy mới đúng chứ ~ là huynh đệ nên có phúc cùng hưởng, có họa cùng chia.” Dương Bách Xuyên cũng cười.

Nhưng Bạch Khởi vẫn chưa nói hết, lại nghe Bạch Khởi đổi lời nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Hiền đệ, bốn quả linh đào này ba cái để chị dâu và mấy đứa nhóc của ngươi dùng, quả của vi huynh thì cho thái tử điện hạ?”

Dương Bách Xuyên: “…” Đột nhiên câm nín.

Coi như hắn đã thấy rõ hoàn toàn chế độ trật tự tôn ti của yêu tộc, đã xâm nhập vào trong linh hồn, Bạch Khởi vậy mà không quên Hầu Đậu Đậu, vị thái tử hai hàng này của nhà bọn họ.

Trợn mắt hít một hơi thật sâu, Dương Bách Xuyên dữ tợn trừng mắt nhìn Hầu Đậu Đậu, trong phút chốc Hầu Đậu Đậu trốn ra sau lưng Bạch Khởi, không dám nhìn Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên nhìn Bạch Khởi nói luôn: “Đại ca, huynh cũng là người tu hành lâu ngày, hẳn là hiểu rõ rằng báu vật thượng thừa, chỉ cần đã dùng một lần, thì lần thứ hai dùng thứ tương tự chưa chắc đã có hiệu quả, Hầu Đậu Đậu cũng chính là thái tử điện hạ của huynh đã ăn một quả rồi, bây giờ cho dù huynh cho hắn ăn một quả nữa, cũng chỉ lãng phí một quả linh đào, không có hiệu quả to lớn gì.

Cho nên, ta đưa huynh thì huynh cứ dùng đi, về phần Hầu Đậu Đậu không cần quan tâm làm gì, huynh đừng thấy ta đối xử nghiêm khắc với hắn. Thật ra hai hàng trong lòng ta rất quan trọng, ta chưa từng bạc đãi nó bao giờ, có thể nói Thái tử của huynh đều được ăn đan dược và thiên tài địa bảo cả rồi, ở chỗ ta chưa đến lượt nó đói. Không nói nữa, tí nữa ta cho Hầu Đậu Đậu một quả linh đào là được, gia đình huynh mau dùng đi, miễn cho linh đào để lâu bị linh khí bào mòn.”

Dương Bách Xuyên đã nói đến nước này. Bạch Khởi không từ chối nữa, hắn cũng biết Dương Bách Xuyên nói không sai, nhanh chóng dẫn vợ con vào căn phòng bí mật dùng linh đào.

Chờ đến khi gia đình vợ chồng Bạch Khởi rời đi rồi, Hầu Đậu Đậu đã có kinh nghiệm, chạy đến lấy lòng Dương Bách Xuyên, vừa bưng linh quả vừa rót rượu cho Dương Bách Xuyên, khiến Dương Bách Xuyên vừa bực mình vừa buồn cười.

Mà tiểu hòa thượng và huynh đệ Gia Cát cũng đi đến bên cạnh Dương Bách Xuyên, trước đó vợ chồng Bạch Khởi còn ở đây, ba người bọn họ không dám đi ra, dù sao vợ chồng Bạch Khởi không khác gì cao thủ nhân tộc Kim Đan kỳ đại viên mãn, ba người bọn họ đứng trước mặt tu vi Kim Đan kỳ, ngồi với nhau cảm thấy rất áp lực.

Ba người tiểu hòa thượng đương nhiên cũng nhìn thấy hình ảnh Dương Bách Xuyên tặng cho vợ chồng Bạch Khởi linh đào vừa rồi, cách thật xa vẫn có thể ngửi được mùi trái cây và linh khí khổng lồ từ linh quả.

Huynh đệ Gia Cát mặc dù cũng là bằng hữu với Dương Bách Xuyên, nhưng lại không thể thân quen như đồng hương tiểu hòa thượng được, không dám mở miệng hỏi linh đào, cũng không tiện hỏi.

Mà tiểu hòa thượng lại không kiêng kị như thế, đi đến bên cạnh Dương Bách Xuyên cười he he nói: “Lão đại linh quả vừa rồi kia ngươi còn không? Ta cũng muốn nếm thử? He he ~”

Dương Bách Xuyên nhìn tiểu hòa thượng, khẽ cười, trong mắt hắn, tiểu hòa thượng bây giờ chính là người thân duy nhất, dù sao hai người họ đều đến từ Địa Cầu. Ở Sơn Hải Giới chỉ có hai người bọn họ, lại thêm tiểu hòa thượng nhỏ tuổi, Dương Bách Xuyên coi hắn như đệ đệ.

Mặc dù linh đào là hắn chuẩn bị để luyện đan, nhưng nếu đã lấy ra cho vợ chồng đại ca Bạch Khởi, không thèm so đo luyện đan hay không luyện đan nữa, cùng lắm thì chờ cây đào kết quả lại là được rồi.

Dương Bách Xuyên hắn cũng không phải kẻ nhỏ mọn, trên người còn thừa bốn quả linh đào, nên vung tay lấy ra, nhìn ba người nói: “Mỗi người một quả, ăn đi để sau này tu luyện, sau này có làm nên trò trống không là ở chính các ngươi.”

Tiểu hòa thượng không để ý nhiều thế, cười ha ha cầm một quả lên nuốt xuống. Ngay sau đó thay đổi sắc mặt, mặt mũi đỏ gay, hiển nhiên là linh đào tan ra trong thể nội, không kịp nói gì với Dương Bách Xuyên, vội vàng đi đến đại điện hẻo lánh nào đó tu luyện.

Mà huynh đệ Gia Cát khó xử, đều hiểu linh quả này của Dương Bách Xuyên rất quý giá, Bạch Khởi nói chuyện trước đó đương nhiên bọn họ cũng nghe được, chính là vì biết linh quả của Dương Bách Xuyên quý giá, hai người không dám nhận.

Dương Bách Xuyên nhìn huynh đệ Gia Cát nói: “Gia Cát Khổng, Gia Cát Minh, chúng ta cùng nhau làm thợ mỏ hơn một năm, mối quan hệ này vô cùng thân thiết, trong lòng Dương Bách Xuyên ta coi hai người là huynh đệ. Đừng ngại mà cứ lấy đi tu luyện thử đi, xem xem hai người có thể đột phá không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play