Nếu đổi lại là bình thường thì Vương Tam sẽ e ngại một chút, nhưng hôm nay hắn ta có trách nhiệm trong người, tin rằng không có ai dám ngăn cản hắn ta. Hoàn toàn chính xác, theo quy tắc của tông môn thì bất kỳ ai cũng không được phi hành ở tất cả các đại chủ phong, toàn bộ phải đi bộ lên núi, chuyện này là để thể hiện cấp bậc, đồng thời thể hiện sự tôn kính với các trưởng lão.

Kẻ nào dám vi phạm, nhẹ thì đánh năm mươi roi vào thần hồn, không chết cũng bị lột một lớp da, nặng thì trực tiếp bị giết.

Lúc này Vương Tam ngồi trên linh thú phi hành, vẻ mặt bình tĩnh nhìn đệ tử thủ hộ trên Vô Hình phong, chậm rãi mở miệng nói: "Đệ tử đại diện mệnh bài Vương Tam cầu kiến Giản trưởng lão, mau đi tông báo, mệnh bài vỡ rồi."

Hắn ta vừa nói xong thì đệ tử thủ hộ liền thay đổi sắc mặt, hiển nhiên gã cũng biết đệ tử của đại điện mệnh bài tới đây là sao chổi buông xuống, cũng là trường hợp duy nhất mà đệ tử có thể phi hành được quy định trong môn quy. Gã không ngăn cản nữa, ra hiệu cho Vương Tam đáp xuống, sau đó vội vã chạy vào động phủ đi thông báo.

Chẳng bao lâu sau Vương Tam đã được đưa vào động phủ Vô Hình.

Sau khi Vương Tam tiến vào đại điện của động phủ thì nhìn thấy ngũ trưởng lão của m Dương Tông - Giản Vô Hình.

"Đệ tử đại điện mệnh bài Vương Tam bái kiến Giản trưởng lão..."

Hắn ta còn chưa dứt lời đã bị Giản Vô Hình ngắt ngang: "Mệnh bài của ai bị vỡ, trình lên!"

Vương Tam ở trước mặt Giản Vô Hình nơm nớp lo sợ, thở cũng không dám thở mạnh. Hết cách rồi, Giản Vô Hình ngồi ở vị trí cao, tu vi sâu không lường được, khí thế tỏa ra từ người ông ta cũng khiến Vương Tam bồn chồn bất an, hắn ta quy củ lấy mệnh bài ra nói: "Bẩm báo Giản trưởng lão, là mệnh bài của Giản Thành thiếu gia!"

Vương Tam vừa dứt lời thì mệnh bài trong tay đã bay vèo một cái vào tay Giản Vô Hình, đồng thời hơi thở khiến hắn ta hít thở không thông tỏa ra từ người Giản Vô Hình, bịch bịch một phát khiến Vương Tam trực tiếp nằm rạp xuống đất dưới luồng uy áp này, trong lòng hắn ta, nỗi sợ trong lòng quá mạnh mẽ.

Vương Tam nhìn thấy Giản Vô Hình mặt mày âm trầm như nước, trong tay nhấp nháy ánh sáng, nhỏ một giọt tinh huyết lên mệnh bài vỡ, ngay sau đó một tàn hồn nhàn nhạt lơ lửng trên mệnh bài vỡ, đúng là tàn hồn của Giản Thành.

"Thành Nhi, nói cho gia gia biết là ai hại con?" Giọng nói của Giản Vô Hình hơi run rẩy.

"Gia gia, người phải báo thù cho con, là một thằng nhãi tên Dương Bách Xuyên, nó ăn cắp bổn nguyên thạch trong hầm mỏ của u Dương Hải Đường sư tỷ, lúc con đuổi theo bắt thì bị ép tự bạo Kim Đan..." Sau khi tàn hồn của Giản Thành nói xong thì tiêu tan không còn một mảnh.

"Thành Nhi... Yên tâm, nhất định gia gia sẽ nghiền xương Dương Bách Xuyên thành tro!" Giản Vô Hình mặt mày vặn vẹo đứng dậy, áo bào trên người không gió mà tung bay, toàn bộ đại điện động phủ đều nổi lên gió lớn.

Vương Tam nằm rạp dưới đất bên dưới dưới hơi thở mạnh mẽ của Giản Vô Hình, lần này trực tiếp mắt tối sầm lại hôn mê bất tỉnh.

...

Dương Bách Xuyên vẫn biết mình đã chọc phải một kẻ địch lớn, sau khi hắn trò chuyện với sư phụ xong thì động suy nghĩ tiến vào trong bình Càn Khôn. Từ khi bình Càn Khôn hấp thu sức mạnh của bổn nguyên thạch thì Dương Bách Xuyên vẫn chưa kiểm tra bình Càn Khôn có thay đổi như thế nào.

Có điều từ việc chỉ vẻn vẹn một giọt nước Sinh Mệnh đã chữa trị thương tích toàn thân từ trong ra ngoài của hắn hôm nay thì nhất định là lần này bình Càn Khôn đã có thay đổi thăng cấp rất lớn.

Dương Bách Xuyên mang theo chờ mong động suy nghĩ tiến vào trong bình Càn Khôn, ngay sau đó ý niệm xuất hiện trong bình Càn Khôn, Dương Bách Xuyên nhìn thấy thay đổi bên trong thì toàn thân chấn động, thoáng cái ngây ngẩn cả người.

Bình Càn Khôn hấp thu bổn nguyên thạch có thay đổi là bình thường.

Nhưng sau khi ý thức của Dương Bách Xuyên tiến vào bình Càn Khôn, nhìn thấy cảnh tượng bên trong bình Càn Khôn, hắn cảm thấy mình xuất hiện ảo giác, hay nói cách khác là có đi nhầm chỗ không?

Trước kia không gian trong bình Càn Khôn có hồ nước nhỏ, có đất đai. Xung quanh là trạng thái hỗn độn, bao gồm bầu trời trên cao cũng là một màu hoàn toàn mịt mờ, chỉ là một không gian có sự sống chứ không dính dáng chút nào tới một tiểu thế giới.

Mà bây giờ Dương Bách Xuyên lại nhìn thấy một tiểu thế giới xuất hiện trước mắt.

Có núi có nước có đất có cây, có trời xanh mây trắng!

Điểm quan trọng nhất là lần này sau khi tiến vào bình Càn Khôn, hắn có thể cảm nhận được số phận có quan hệ mật thiết với không gian trong bình Càn Khôn hơn.

Hồ nước nhỏ lúc trước biến thành một con sông nhỏ rộng chừng chín thước, ở đầu nguồn là nơi có suối nguồn, đá Sinh Mệnh vẫn tồn tại như cũ, tỏa ra ánh sáng xanh nhàn nhạt.

Mà trên đá Sinh Mệnh chính là sáu giọt nước Sinh Mệnh đọng lại. Bây giờ là năm giọt, cộng thêm một giọt hắn sử dụng lúc trước cũng còn sáu giọt nước Sinh Mệnh. Có điều sau khi Dương Bách Xuyên quan sát cẩn thận một chút thì phát hiện nước Sinh Mệnh và đá Sinh Mệnh từ màu xanh biếc ban đầu đã biến thành màu xanh sẫm.

Hiển nhiên sức mạnh sự sống của nước Sinh Mệnh đã tăng lên, thảo nào chỉ vẻn vẹn một giọt nước Sinh Mệnh đã chữa trị được thương tích từ trong ra ngoài nghiêm trọng của hắn trong thời gian ngắn.

Tất cả đều đã xảy ra thay đổi về chất.

Chỗ suối nguồn ban đầu thì xuất hiện một ngọn núi. Ngọn núi cao chừng trăm trượng, thoạt nhìn cổ thụ trên núi xanh um tươi tốt che trời, không ít thảm thực vật đang sinh trưởng.

Mà đầu kia của sông nhỏ thì trực tiếp chảy xuống, kéo dài hàng nghìn thước chảy vào trong sương mù hỗn độn.

Toàn bộ không gian không thay đổi nhiều lắm, bây giờ chu vi nghìn thước, xung quanh vẫn có sương mù hỗn độn che lấp, giống như một bức màn bí ẩn bao phủ.

Linh khí thì sung túc gấp mười lần bên ngoài, Dương Bách Xuyên nghĩ rằng sau này lúc bế quan hắn có thể tiến vào không gian trong bình Càn Khôn để tu luyện.

Bầu trời không xuất hiện mặt trời, nhưng trời xanh mây trắng cũng không tệ.

Tuy rằng không gian có diện tích nhỏ nhưng hiện tại chính là một tiểu thế giới xinh đẹp.

Còn có một thay đổi là, Dương Bách Xuyên phát hiện số linh dược mà hắn dời tới đây trồng lúc trước, cả cây ít tuổi nhất cũng đã đạt tới trăm năm, có rất nhiều cây đã đạt tới ba trăm năm, trong đó có hơn mười cây đã đạt tới năm trăm năm.

Trong lòng Dương Bách Xuyên tính toán sơ qua một chút, hình như cấp bậc của các loại linh dược thoáng cái đã tăng lên trăm năm.

Phát hiện này khiến trong lòng của hắn vô cùng kích động và chấn động, tu chân luyện đan chính là con đường nhanh nhất để nâng cao tu vi, càng là cơ sở để phát triển nền tảng của một tông môn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play