Bởi vì yêu thú đã diễn đạt rất rõ ràng hai ý.

Thứ nhất, nó chính là khảo nghiệm thứ tư được người khác sắp xếp ở đây. Chỉ cần đánh thắng yêu thú, không những có thể có được hạt sen của động Hắc Liên mà đồng thời cũng có thể rời đi.

Đương nhiên điều kiện tiên quyết là có thể đánh thắng yêu thú.

Rất có thể ba người Chiêm Khánh Nhân đang nằm trên đất đã từng chiến đấu với yêu thú. Nhưng kết quả rất rõ ràng, ba người nằm trên đất không phải là đối thủ của yêu thú.

Đánh không thắng cũng đại diện cho một ý nghĩa duy nhất, kết cục là bị yêu thú ăn luôn.

Cho nên tạm thời thì mấy người bọn họ sẽ chưa nguy hiểm đến tính mạng. Có thời gian thì sẽ có cách giữ mạng, Dương Bách Xuyên cũng sẽ không biến mình thành đồ ăn của yêu thú.

Đồng thời, anh cũng thầm mắng Tửu Tiên lão đầu đã đào cho mình một cái hố to.

Chỉ dựa vào lời nói có thể trải rộng thần niệm khắp núi Hắc Liên của yêu thú là có thể tưởng tượng ra yêu thú mạnh đến cỡ nào. Hoàn toàn không phải thứ mà mấy người bọn họ có thể đối phó, cho nên anh mới nghi ngờ không biết có phải Tửu Tiên lão đầu cố ý để bọn họ tìm chết hay không?

Thứ hai, nghe ý yêu thú nói thì còn có người ở phía sau bọn họ sao?

Dương Bách Xuyên đã nghĩ ra là những ai, chỉ có thể là đoàn người lão lạt ma và Đinh Trường Phong mà thôi. Kể từ đêm quan sát văn tự khắc trên bia tại rừng Hắc Thạch đó, đoàn người lão lạt ma liền biến mất và không hề nhảy ra kiếm chuyện nữa. Hiện tại xem ra là đi theo sau bọn họ, lại còn đuổi đến tận động Hắc Liên.

Tuy nhiên, khi nghĩ đến cảnh lão lạt ma đuổi tới động Hắc Liên lại gặp phải một con yêu thú hùng mạnh như Phong Vân Thần Khuyển, Dương Bách Xuyên không biết mấy lão sẽ có biểu cảm gì nữa.

Nghĩ đến đã thấy rất đặc sắc rồi.

Anh nghĩ, hẳn đám lão lạt ma đi theo sáu người bọn họ là vì muốn hớt tay trên, nhưng tất cả đều không ngờ được rằng động Hắc Liên lại có một con yêu thú hùng mạnh bảo vệ, hơn nữa lại còn là yêu thú có thể lấy mạng bọn họ.

Đối mặt với thử thách cuối cùng này, Dương Bách Xuyên cũng rất bất đắc dĩ, nhưng anh cũng sẽ không ngồi chờ chết.

Kiếm Đồ Long trong tay chợt lóe lên tia sáng bạc, anh bổ một nhát kiếm về phía trở ngại vô hình đằng sau lưng.

“Rầm!”

Một tiếng vang lớn vang lên, anh bị rung đến mức gan bàn tay đau nhức.

Nhưng là trở ngại Ngũ Hành phía sau lưng vẫn tồn tại như cũ.

Lúc này, yêu thú mở miệng nói: “Thằng nhãi, đừng uổng phí sức lực. Mi có tu luyện ngàn năm nữa chưa chắc đã phá vỡ được kết giới của bổn tọa, tỉnh lại đi.”

Cảm giác bất lực dâng lên trong lòng, Dương Bách Xuyên biết yêu thú không nói sai, đương nhiên bằng một nhát kiếm anh đã có thể biết được kết giới mạnh bao nhiêu.

“Hừ!”

Trong lòng Dương Bách Xuyên, nếu con yêu thú này là thứ bảo vệ nơi này, lại còn bị Dây Nhốt Yêu gì đó trói lại, so ra cũng có nhược điểm, sao không thử một chút xem thực lực của yêu thú đến đâu, sao anh có thể ngồi chờ chết được cơ chứ?

Lập tức, trong lúc hừ lạnh, anh vừa bổ một nhát kiếm về phía yêu thú. Đồng thời, anh cũng hô to với Mai Thi Dĩnh và tiểu hòa thượng: “Ra tay thử xem!”

Vừa dứt lời, anh vận chuyển xương tay phải và gào to: “Lao Nguyệt Thủ!”

Khi nghe thấy tiếng gọi của Dương Bách Xuyên, tiểu hòa thượng và Mai Thi Dĩnh giật mình sửng sốt. Nhưng sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên ra tay, hai người bọn họ cũng bắt đầu công kích yêu thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play