Trong lúc nói chuyện Mai Thi Dĩnh khom người thật sâu với Dương Bách Xuyên.

"Đừng đừng đừng, tôi và chị gái cô là bạn, cô ấy lại bị tôi liên lụy... Tôi giúp cô là việc nên làm, chỉ cần có thể giúp cô là được rồi, trong lòng tôi cũng có thể dễ chịu một chút, mau đứng lên đi."

Dương Bách Xuyên nói rồi đỡ Mai Thi Dĩnh dậy.

Mà trong lòng Mai Thi Dĩnh lại vô cùng kích động và cảm động. Vấn đề huyết mạch trong cơ thể cô là vấn đề bẩm sinh, từ nhỏ đã có, mỗi lần huyết mạch tái phát cô đều sống không bằng chết.

Nhưng hiện tại chẳng những cô đã hoàn toàn dung hợp sức mạnh huyết mạch mà còn nhận được truyền thừa nào đó, đối với cô mà nói quả thật là một bước lên trời.

Vốn dĩ cô cho rằng cô không sống quá ba năm, nhưng bây giờ lại là một bước lên mây.

Mọi thứ đều là ơn tái tạo Dương Bách Xuyên cho cô.

Quả thật trước kia vì cái chết của chị gái mà trong lòng cô cũng hận Dương Bách Xuyên, nhưng sau khi nghĩ thông, cô cũng biết đó không phải là lỗi của Dương Bách Xuyên, sau khi bị Diệu m sư tổ răn dạy thì trong lòng cô đã bình thường trở lại.

Cô không còn tiếp tục oán hận Dương Bách Xuyên nữa.

Bất kể là đan dược hay công pháp mà Dương Bách Xuyên cho, Mai Thi Dĩnh đều biết tuyệt đối là đỉnh cấp, cho dù là sư môn của cô Nga Mi thân là một trong tám tông môn lớn cổ xưa cũng không có các loại công pháp như vậy, chớ nói chi là đan dược.

Mai Thi Dĩnh biết vì chữa trị vấn đề huyết mạch cho cô mà Dương Bách Xuyên đã bỏ hết vốn liếng.

Mặc dù trong lòng Dương Bách Xuyên anh làm vậy đều là vì chị gái của Mai Thi Dĩnh chị Ma và anh và bạn, nhưng Mai Thi Dĩnh cũng biết nếu đổi lại là người khác, tuyệt đối sẽ không dốc hết vốn liếng với cô như vậy.

Dương Bách Xuyên có thể làm như vậy đã chứng minh anh là một người thật sự có tình có nghĩa.

Từ tận đáy lòng Mai Thi Dĩnh vô cùng cảm động.

Cùng với tai họa ngầm trong cơ thể cô gần ba mươi năm biến mất trong một chiêu, giờ phút này cô có xúc động muốn khóc. Không có ai biết mỗi lần lúc huyết mạch cắn trả, cảm giác sống không bằng chết đó, cô đã từng nghĩ tới việc tự sát vô số lần, nhưng cuối cùng cũng do không muốn khiến sư tổ và người thân bạn bè lo lắng mà ngoan cường sống đến giờ.

Dạo gần đây huyết mạch cắn trả càng lúc càng mạnh, cô biết mình không sống quá ba năm, lần này bí địa ở Trường Bạch mở ra, kỳ thật là cô đang cho bản thân một cơ hội cuối cùng.

Bây giờ xem ra mọi chuyện đã được số phận định sẵn.

Mai Thi Dĩnh thầm lẩm bẩm trong lòng: "Chị, là chị phái anh Dương tới cứu em sao?"

Giờ phút này trong lòng Mai Thi Dĩnh xúc động thật lâu.

Cô nhìn Dương Bách Xuyên, bỗng nhiên trong lòng nghĩ có lẽ người đàn ông trước mắt chính là chị gái và trời cao phái đến cứu vớt cô.

Mai Thi Dĩnh không nói thêm một tiếng cảm ơn với Dương Bách Xuyên nhưng trong lòng đã đưa ra quyết định nào đó.

Cô chỉ nhìn anh nói: "Anh Dương, trước kia là tôi đã để tâm vào chuyện vụn vặt, chuyện của chị tôi, thật ra tôi biết không phải lỗi của anh. Tôi đã nghĩ thông từ lâu rồi, sau này chúng ta đều không nhắc lại nữa."

"Như thế rất tốt!" Dương Bách Xuyên cũng cười, Mai Thi Dĩnh có thể thoải mái, trong lòng anh cũng dễ chịu một chút.

Lúc này tay của Mai Thi Dĩnh còn bị Dương nào đó nắm trong tay, lúc anh đỡ người ta đứng dậy không thả tay ra.

Mai Thi Dĩnh hơi đỏ mặt nói: "Anh Dương Bách Xuyên, anh bỏ tay tôi ra trước đi, tôi đi giúp Hồ Tiên Nhi và tiểu hòa thượng giải độc."

"Ặc! Khụ khụ, quên mất!" Dương nào đó cười lúng túng, vội vàng buông tay Mai Thi Dĩnh ra, khoảnh khắc nhìn cô xoay người đi tới lò luyện đan đỏ hồng khiến trong lòng Dương nào đó rung động một trận.

Anh thầm nói: "Tay nhỏ của cô ấy rất mềm!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play