Kiếm ý ngút trời tỏa ra từ bên trong.

Dương Bách Xuyên biết lại là một Kiếm Khí phù cấp Hư Cảnh luyện chế, hơn nữa Kiếm Khí phù trong tay Mộc Đạo Nhiên còn mạnh mẽ hơn cái Hàn Cửu Lâm dùng lúc trước.

Điều này khiến trong lòng Dương Bách Xuyên kinh ngạc, đương nhiên điều anh kinh ngạc không phải bản thân Kiếm Khí phù, mà là phía sau Kiếm Khí phù.

Từ điểm này có thể nhìn ra, sau lưng Mộc Đạo Nhiên cũng có cường giả Hư Cảnh.

Nếu sau lưng Mộc Đạo Nhiên đã có cường giả Hư Cảnh, vậy có phải lão lạt ma Mật Tông Tự và Đinh Trường Phong của Thần Tông cũng có không?

Nghĩ đến võ cổ giả Hư Cảnh đột nhiên xuất hiện như vậy, sao Dương Bách Xuyên có thể không kinh ngạc được?

Vấn đề bây giờ là nếu thật sự có sự tồn tại của cường giả Hư Cảnh, vậy thì bọn họ sẽ ở bí địa núi Trường Bạch không?

Suy đoán này là rất có khả năng, có khi cường giả Hư Cảnh sau lưng Mộc Đạo Nhiên chính là đang trốn ở trong chỗ tối này.

Nhưng không thấy cường giả thì cuối cùng vẫn không thể xác nhận, hiện giờ điều anh cần lo lắng là con mãng xà Băng Hỏa xông ra từ trong ánh sáng của cặp ngô câu múa may trong hai tay. Đây là thần thông thuộc tính binh khí của thần binh cực phẩm của Mộc Đạo Nhiên, từ lúc ở trụ sở đã được lĩnh giáo một lần.

So với lần trước, uy lực mãng xà Băng Hỏa lần này của Mộc Đạo Nhiên đã được tăng mạnh nhờ có sức mạnh Kiếm Khí phù gia tăng, khiến Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được sự băng giá và nóng nực.

Không nghi ngờ gì lúc này Mộc Đạo Nhiên đã bỏ hết vốn liếng muốn mạng nhỏ của anh.

Hơn nữa trong lòng Mộc Đạo Nhiên, Dương Bách Xuyên lún sâu vào đầm lầy cũng đã là nỏ mạnh hết đà, mãng xà Băng Hỏa lão thêm Kiếm Khí phù của cường giả Hư Cảnh đủ để phá hủy Dương Bách Xuyên. Đối với Mộc Đạo Nhiên, lúc này lão vô cùng có lòng tin sẽ giết chết được Dương Bách Xuyên.

Thấy Dương Bách Xuyên sắp bị thần thông thuộc tính thần binh lợi khí ngô câu của mình chém giết, trên khuôn mặt già của Mộc Đạo Nhiên nở nụ cười giống như hoa cúc nở rộ vào mùa thu.

Mà đúng lúc này, Mộc Đạo Nhiên đột nhiên phát hiện, khóe miệng Dương Bách Xuyên nửa người đã chìm vào đầm lầy đang nở nụ cười giống như lão, cười giống như thợ sắp dồn con mồi vào góc chết không thể chạy thoát và cười giống một người bình thường cố tình giả ngốc lừa người ta vậy.

Trong nháy mắt, Mộc Đạo Nhiên đột nhiên cảm thấy có phải bản thân vui mừng quá nên nảy sinh ảo giác không?

Lúc này Dương tiểu tặc chính là cá nằm trên thớt, không gây được bất cứ sóng gió gì, anh còn có thể cười được sao?

Chắc chắn là ảo giác của lão nhỉ?

Nhưng lúc nhìn lại, nụ cười ở khóe miệng Dương Bách Xuyên càng ngày càng đậm hơn.

Tiếp đó con ngươi Mộc Đạo Nhiên chợt co chặt lại, lão biết vừa rồi lão không phải ảo giác.

“Mộc lão tặc, nên kết thúc rồi!”

Đây là tiếng quát của Dương Bách Xuyên đối với lão.

Dương Bách Xuyên nửa người đã lún sâu vào đầm lầy, ánh sáng bạc trong tay lấp lóe, xuất hiện trường kiếm cổ quái kia của anh. Anh thình lình phi ra khỏi đầm lầy, bay lên đến độ cao hơn mười mét trong không trung, tới trên đỉnh đầu của lão và mãng xà thần thông thuộc tính, tay trái cầm trường kiếm, tay phải lóe lên ánh sáng trắng nóng rực.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play