Hai cực âm dương va chạm, trong nháy mắt như xảy ra phản ứng hóa học, nổ một tiếng, luồng khí khổng lồ cũng theo đó tản ra.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy những người đứng phía trước đang đối mặt với làn sóng khí, bọn họ đều bình tĩnh vận chuyển chân khí phòng ngự quanh thân, lúc này anh cũng học theo, vung tay lên, chân khí liên tục xuất hiện, bao phủ tất cả những người bên cạnh anh vào bên trong, Dương Bách Xuyên đã sử dụng chân khí của mình tạo thành lớp phòng ngự có đường kính hai mươi mét để chống lại tác động của làn sóng.

Lớp phòng ngự này bao phủ toàn bộ đám người Thiên Tuyệt ở bên trong.

Giây tiếp theo, sóng khí mà hai cực sinh ra trực tiếp đánh lên lớp phòng ngự này khiến chân khí đột nhiên chấn động, lực tác động không lớn cũng không nhỏ, Dương Bách Xuyên có thể cảm nhận được, nếu đổi thành người có tu vi Tiên Thiên tầng năm thì nhất định sẽ không chống đỡ được.

Trong lòng anh cũng có chút giật mình, thầm nghĩ: “Xem ra con đường một đi không trở lại này thật sự không dễ đi như vậy.”

Tác động của sóng khí biến mất ngay lập tức.

Lúc này mọi người đều thu lại lớp phòng ngự, Dương Bách Xuyên cũng vung tay bỏ đi lớp chân khí.

Có điều, giây tiếp theo anh cảm nhận được bầu không khí có gì đó không đúng, vừa ngẩng đầu nhìn đã trông thấy có rất nhiều người nhìn anh với ánh mắt cổ quái.

Mấy người Lăng Hư lão đạo không nói gì nhưng vẻ mặt bọn họ lại như đang suy nghĩ.

Yêu Nghiệt Côn Luân – Chiêm Khánh Nhân đứng gần Dương Bách Xuyên, vừa mở miệng đã nói anh ngu xuẩn, điều này khiến Dương Bách Xuyên tức giận, lập tức muốn chửi lại.

Nhưng nghĩ lại vẫn nên thôi đi, đợi vượt qua con đường một trăm mét trước mặt rồi tính sau.

Lúc này Thiên Tuyệt ho khan một tiếng rồi nói: “Sư tổ thật ra ở đây mỗi người tự chăm sóc mình thì tốt hơn, Trần Vân Phong của Thiên Cương Sơn đã nói một câu không sai, lúc đi trên con đường một trăm mét, mỗi người có cách riêng của mình để thể hiện thực lực, có nghĩa là khi băng qua con đường phía trước cần phải dùng chân khí để phòng ngự, toàn bộ quá trình cần tiêu hao một lượng chân khí rất lớn.

Đối mặt với làn sóng khí vừa rồi, ngài không cần phải để ý tới, mọi người đều có thể chịu đựng được, ngài thi triển ra một lớp phòng ngự có đường kính hai mươi mét để bảo vệ cho mọi người, thực sự ra hao tốn rất nhiều chân nguyên.

Cho dù con đường phía trước chỉ dài một trăm mét, lực lượng của hai cực cũng đã giao nhau, khi đi qua con đường này, để giảm thiểu những phiền phức không đáng có, mọi người vẫn phải dùng phòng ngự chân nguyên đi qua thì mới được, đoạn đường này tiêu hao một lượng chân nguyên vô cùng lớn, cho nên mọi người đây đều cố gắng tiết kiệm chân khí hết mức.”

Sau khi Thiên Tuyệt giải thích xong, Dương Bách Xuyên mới hiểu ra vấn đề, chẳng trách bọn họ lại nhìn anh bằng ánh mắt quái dị như vậy, không ngờ bản thân anh lại trở thành kẻ phá của.

Nhưng đối với Dương Bách Xuyên mà nói thì chẳng có vấn đề gì cả, bàn về số lượng chân khí, thuộc tính Ngũ Hành linh căn của anh lúc này mới phát huy hết ưu điểm, trong số mấy trăm người ở đây, e là không ai có thể so sánh được với lượng chân khí khổng lồ trong cơ thể của anh.

Đặc điểm của Ngũ Hành linh căn là tu luyện rất chậm, chậm hơn với người khác rất nhiều, nhưng trong hoàn cảnh này lại là một lợi thế rất lớn.

Dương Bách Xuyên hoàn toàn có thể yên tâm với những người khác, nhưng hai đồ đệ của anh, làm sao anh có thể không lo lắng được?

Đại đồ đệ Độc Cô Hối hiện tại là Trúc Cơ tầng bốn đỉnh phong, tam đồ đệ cũng gần Trúc Cơ tầng bốn, mang theo hai bọn họ bên cạnh, người làm sư phụ như Dương Bách Xuyên đương nhiên là phải bảo vệ rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play