Võ Kiếm đi tới kiểm tra tình huống Miêu Long một phen rồi xác nhận.

“Ừ.” Dương Bách Xuyên đáp lời, kiểm tra linh thức, phát hiện trên cơ thể Miêu Long đầy lỗ máu, nhìn qua là biết vết thương do Hương Hương và Hầu Đậu Đậu tạo ra.

Lúc này, cả hai chúng nó kêu chi chi nhảy lên bả vai anh.

“Vượng vượng ~”

Vượng Tử bị thương đã được Dương Bách Xuyên cho một giọt nước Sinh Mệnh, lúc này đang vui vẻ nhảy nhót quanh người anh.

Thấy ba đầu linh thú đều không có việc gì, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng thở ra một hơi, sau khi cho bọn họ quả hồng thơm lấy từ không gian bình Càn Khôn thì dùng chân hỏa đốt cháy thi thể Miêu Long, ba thầy trò đứng bên bờ vực trông mong nhìn xuống phía dưới.

Nhị đồ đệ Vương Tông Nhân và Ngô Mặc Thu vẫn chưa tìm được, trong lòng anh vẫn không thể yên tâm nổi.

Dựa theo lời nói của sư phụ, đáy cốc là đại trận thiên nhiên nhưng đã bị cải tạo qua, biến thành trận pháp liên hoàn, Vương Tông Nhân và Ngô Mặc Thu rơi xuống không thấy tung tích, hẳn đã rớt vào đại trận nào đó rồi.

Loại trận này, người bên ngoài hầu như không có hy vọng tìm kiếm, trừ khi bọn họ tự đi ra…

Tình huống khác là bọn họ đã rời khỏi đại trận, nhưng chỗ ra không phải ở đây.

Dương Bách Xuyên thở dài một tiếng, nói: “Đi thôi, chúng ta về trước.”

Giữa anh và Ngô Mặc Thu có khế ước linh hồn, nếu cô gặp chuyện không may thì khế ước đã có phản ứng rồi. Hiện tại không có động tĩnh gì đã nói lên bọn họ vẫn an toàn, đây cũng là lý do Dương Bách Xuyên yên tâm một chút.

Giờ bọn họ trở về nơi trú chân bên kia sườn trước, qua ngày mai trời sáng thì dẫn người mở rộng phạm vi tìm kiếm, cả Ngô Mặc Thu lẫn Vương Tông Nhân đều không phải quỷ đoản mệnh, Dương Bách Xuyên tin bọn họ sẽ không xảy ra chuyện gì.



Trở lại nơi trú chân thì trời đã tối, Dương Bách Xuyên nói rõ tình hình cho Phong Thiên Nhai, để ông ta dẫn người đi tìm Vương Tông Nhân và Ngô Mặc Thu.

Về phần anh thì ở lại trong lều chính nghiên cứu bản thể của Bạch Cốt Yêu.

Sau khi Bạch Cốt Yêu bị sư phụ đánh về nguyên hình rồi phong ấn thành một móng vuốt thủy tinh, lúc ấy Dương Bách Xuyên không kịp nhìn kỹ, lúc này nhìn lại thì phát hiện cái này không phải bàn tay con người mà giống móng vuốt của động vật hơn.

Móng vuốt thủy tinh cũng có năm ngón như bàn tay con người, Dương Bách Xuyên nói không phải xương người là vì khớp nối rất dài, mỗi ngón dài chừng nửa mét, độ to áng chừng ngón tay con người.

Anh hỏi sư phụ: “Sư phụ, đây là xương gì?”

“Nếu vi sư không nhìn lầm thì đây là yêu cốt của một trong Tứ Hầu Hỗn Thế, Thông Bích Viên Hầu.” Giọng nói Vân Thiên Tà vang lên trong đầu Dương Bách Xuyên.

“Thông Bích Viên Hầu?” Dương Bách Xuyên hít vào một hơi lạnh, đương nhiên anh biết rõ cái tên này, là nhân vật nổi tiếng nhất trong [Phong Thần Diễn Nghĩa] và [Tây Du Ký], tu luyện ngàn năm, được Trụ vương phong làm đại tướng quân, đứng đầu Mai Sơn Thất Kiệt, sau khi hóa thành hình người lấy tên Viên Hồng, là mãnh tướng dẫn binh chinh chiến Thương Triêu, nhiều lần đánh bại Dương Tiễn, sau bị Nữ Oa đánh về nguyên hình, nhốt dưới Sơn Hà Xã Tắc.

Người này nổi tiếng cùng với tổ mạch của Hầu Đậu Đậu là Linh Minh Thạch Hầu (cũng chính là Tôn Ngộ Không). Trong Tứ Hầu Hỗn Thế, Linh Minh Thạch Hầu xếp cuối, thông biến hóa, biết thiên thời, hiểu địa lợi, di tinh hoán đẩu. Thứ ba là Lục Nhĩ Di Hầu, giỏi thính âm, biết quan sát, hiểu trước sau, tinh tường vạn vật. Xếp thứ nhì trong Tứ Thần hầu là Xích Khao Mã Hầu, biết âm dương, hiểu chuyện đời, giỏi xuất nhập, thoát tử diên sinh, cuối cùng chính là Thông Bích Viên Hầu, đứng đầu tứ hầu.

Tứ Thần hầu không thuộc ngũ Tiên gồm Thiên, Địa, Thần, Nhân, Quỷ và ngũ Trùng gồm Luy, Lân, Mao, Vũ, Côn theo lời Phật Tổ Như Lai nhưng danh tiếng lại vang dội khắp nơi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play